Bà Tống Anh đi trước dẫn đường, Lệ Triều đỡ Tống Thời Miên đi sau lưng bà.
Tống Thời Miên kề sát Lệ Triều, thì thầm vào tai hắn, giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Xin lỗi, em vừa nói dối. Bà ngoại em không phải là người ham lợi đâu, chỉ là bà luôn muốn em được ở bên người tốt nhất. Nếu để bà biết anh không có tiền tài hay ngoại hình nổi bật, bà sẽ đau lòng lắm.
Em không có ý chê anh đâu, chỉ là con người vẫn luôn như thế, họ chỉ tin vào những gì mắt thấy, hiếm khi chịu tìm hiểu một người. Thay vì giải thích với họ anh là người như thế nào, chi bằng nói một vài lời nói dối không ảnh hưởng đến ai, để mọi người đỡ phiền phức. Dù sao thì em cũng không thường xuyên về thăm bà ngoại, nên chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến anh đâu."
Lệ Triều không hề tỏ ra tức giận trước hành động của Tống Thời Miên. Hắn dùng đầu ngón tay khẽ nhéo vào cánh tay cậu, trêu chọc: “Sợ anh làm em mất mặt à?”
“Làm gì có!” Tống Thời Miên nói. “Anh không biết người ở quê đâu, họ nhiều chuyện lắm. Hôm nay em về, không chừng ngày mai cả làng đã biết rồi. Ngày xưa mẹ em là người thành công nhất làng, nên em cũng trở thành trung tâm của mọi câu chuyện, thậm chí điểm thi xếp hạng thứ mười cũng bị mang ra bàn tán. Huống chi giờ em lại đưa một đối tượng xem mắt về.
Bà ngoại em đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi những lời xì xào đó. Một chuyện không bằng thiếu một chuyện thì hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT