Nụ cười của Văn Nhân Liên ôn hòa nhưng không quá nhiệt tình. Cho dù y có hỏi về vấn đề này cũng không khiến người khác cảm thấy ác cảm.
Nếu Khuông Chính là một ngọn núi, Cát Chúc là một làn gió mát, vậy thì Văn Nhân Liên chính là một con hồ ly ranh mãnh. Y không đoán bằng cách xem tay sở trường, cũng không bí mật quan sát như Trác Trọng Thu. Y sẽ bộc lộ sự tò mò này ra ngoài ánh sáng, đặt một câu hỏi trông có vẻ dễ trả lời nhưng lại không hề dễ đáp.
Tất nhiên Giang Lạc chưa từng lên giường với Trì Vưu rồi.
Thật ra vấn đề này chỉ có một đáp án mà bản thân Văn Nhân Liên cũng biết điều đó. Bởi vì trong câu chuyện do Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm kể, sau khi Trì Vưu chết đi thì Giang Lạc mới nhận ra tình yêu của mình.
Lúc Trì Vưu còn sống, sao Giang Lạc có thể lên giường với Trì Vưu được?
Thế nhưng...
Giang Lạc chống cằm, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa kính rọi vào người cậu, năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình yên. Đột nhiên ngoài cửa sổ có một chú chim sẻ nho nhỏ lưu loát bay xuống đậu ở bệ cửa sổ gần Giang Lạc. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu cứ lẳng lặng nhìn cậu như thế.
Giang Lạc đưa tay sờ lên chú chim sẻ nhỏ, nhìn làn khí may mắn màu vàng trên không trung. Dưới loại phong thủy cực thịnh này, loại quỷ như Trì Vưu hay bất cứ một loài nào khác cũng không thể nào hiện thân.
Thế nên cậu bạo gan nói: "Chưa."
Văn Nhân Liên cong đôi mắt, không ngạc nhiên một chút nào, y còn đang định nói gì đó thì Giang Lạc lại đáp: "Nhưng đêm qua, tớ bị bóng đè."
Chú chim sẻ ngoài cửa sổ khẽ động đậy nhìn chằm chằm Giang Lạc.
Trên khuôn mặt tuyệt diễm của Giang Lạc dần nổi lên sắc đỏ ửng như hoa đào. Màu sắc từ nhạt dần chuyển đậm hơn, thay đổi như những gợn sóng lay động lòng người. Gương mặt cậu phản chiếu trên đôi mắt vô hồn của chú sẻ, ngay cả hàng mi rung rinh của cậu cũng được thu vào trong đáy mắt nó không bỏ sót chút nào.
Giang Lạc đỏ mặt khiến cho người bên cạnh có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Giang Lạc mất tự nhiên ho khan vài tiếng: "Tớ gặp mộng xuân."
Văn Nhân Liên kinh ngạc đến mức mở to mắt.
Bởi vì trong truyện "Ác quỷ", Trì Vưu là thụ nên Giang Lạc rất tự nhiên xem bản thân mình là người nằm trên. Dù khuôn mặt cậu còn diễm lệ hơn cả Trì Vưu nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tự tin của cậu.
Dường như Giang Lạc có hơi ngại nên úp cả mặt vào lòng bàn tay. Mái tóc đen xõa xuống hai bên ôm lấy mặt cậu. Giang Lạc từ từ nói: "Trong mơ, anh ấy chủ động lắm."
Giang Lạc nín cười, mang một chất giọng ngọt ngào miêu tả cơ thể đặc thù của Trì Vưu: "Thế nên tớ mới biết hóa ra trên bụng anh ấy có ba nốt ruồi nho nhỏ dính liền nhau."
Kể từ lần đối đầu gần đây nhất, Giang Lạc và Trì Vưu triệt để cạch mặt nhau.
Trì Vưu không có hứng giết cậu nhưng một khi đã có hứng thì hắn càng phải giết cậu, đúng là một tên điên điển hình. Mà đã là một thằng điên, kiểu gì cũng sẽ tìm cách giết cậu cho bằng được. Để bảo vệ cái tính mạng này, cậu không còn cách nào khác ngoài dùng mọi thủ đoạn.
Lúc này, cậu đang sung sướng thêu dệt câu chuyện, thỏa thích trả thù vụ bóp cổ lần trước.
"Không biết anh ấy có bị thương không." Giang Lạc buông thõng hai tay, lo lắng nói, đôi mắt cụp xuống buồn bã như sắp khóc: "Anh ấy luôn như vậy... làm gì cũng muốn tớ được vui vẻ, từ trước đến nay chẳng nghĩ đến bản thân."
Người bên cạnh: "Shhh—"
Mọi người đồng loạt hít sâu.
So với Giang Lạc thì bọn họ thân với Trì Vưu hơn. Trong đó có vài nam sinh còn từng thấy Trì Vưu ở hồ bơi suối nước nóng phía sau trường, hiển nhiên biết trên người Trì Vưu có ba nốt ruồi cực dị.
Nốt ruồi ở những vị trí khác nhau sẽ mang ý nghĩa khác nhau. Trong mắt họ, không thể coi thường ý nghĩa của nốt ruồi được nhưng hàm nghĩa ba nốt ruồi trên người Trì Vưu thì họ lại không thể hiểu thấu.
Tuy nhiên Giang Lạc lại nói được đặc trưng bí ẩn này của Trì Vưu, chứng tỏ những lời cậu nói có một độ chân thật nhất định.
Biểu cảm của nhóm người này bắt đầu trở nên quái lạ.
Sao nghe kiểu gì cũng giống như Giang Lạc đang nằm trên cơ vậy.
Giang Lạc xoay Trì Vưu hết sức vui vẻ. Cậu len lén mỉm cười, thoáng liếc mắt lại chạm phải đôi mắt con chim sẻ nhỏ đang đậu trên bệ cửa sổ.
Cậu giật mình, nhẹ nhàng vươn tay ra sờ chim sẻ, con chim nhỏ im lặng để cậu sờ. Lúc Giang Lạc định rút tay về, nó bất ngờ mổ vào lòng bàn tay cậu rồi bay mất.
Cảm giác nhoi nhói như bị kim chích xuất hiện. Giang Lạc đưa tay lên nhìn, trên đầu ngón tay chỉ hơi đỏ và một giọt máu to chừng hạt gạo chảy ra.
Cậu rút khăn giấy lau đi vết máu, bình tĩnh nhìn vết thương một chút rồi nói: "Chim chóc ở đây hung dữ thật."
"Bóng đè, mộng xuân..." Văn Nhân Liên chậm rãi ngồi dậy: "Đúng là ngoài dự đoán của tôi mà."
Cảm thán một hồi, Văn Nhân Liên cười nói: "Giang Lạc, đêm nay cậu ở lại trường nhé?"
Giang Lạc khẽ gật đầu.
Thật ra ngành học của họ bắt buộc phải ở lại trường. Nhưng nguyên chủ ghét cuộc sống học đường quá đơn điệu cộng thêm việc trong lớp ai cũng mạnh hơn cậu ta, vì vậy nguyên chủ ỷ vào gia thế làm chỗ dựa nên không để nội quy trường học vào mắt.
Mà thực tế nội quy trường học cũng không quá khắc nghiệt. Ngay cả trưởng nữ Trác gia là Trác Trọng Thu còn ở lại. Trừ khi có nhiệm vụ ủy thác thì bình thường họ tuyệt đối không rời khỏi trường. Không phải vì quy định mà vì họ không nỡ rời khỏi phong thủy trù phú nơi đây.
Sinh khí và linh khí giao nhau âm thầm tạo ra hiệu quả của long mạch, lợi đến như vậy thì ai lại bằng lòng bỏ đi chứ?
Chỉ có mỗi nguyên chủ ngốc nghếch nghĩ bản thân mình giỏi lắm, còn thầm coi thường trưởng nữ Trác gia – Trác Trọng Thu.
Vì lâu rồi Giang Lạc không ở lại trường nên ký túc xá của cậu không khác gì nhà kho. Văn Nhân Liên giải thích một chút: "Tạm thời sẽ sắp xếp cậu vào ở phòng của thầy Trì Vưu, như thế ổn chứ?"
Chỉ sợ đây là một lần thăm dò nữa.
Nếu như Giang Lạc nói dối hay chính Giang Lạc là hung thủ giết Trì Vưu, cậu thà bỏ học còn hơn là vào đó sinh hoạt, bởi lẽ vào phòng người chết ắt sẽ khó chịu và đáng sợ. Song Giang Lạc lại rất cảm động mà trả lời rằng: "Tớ đã muốn đến ký túc xá của thầy ấy từ lâu rồi."
Ký túc xá nằm ngay phía sau giảng đường. Một lớp tám người cứ chiếm nguyên cả vùng lớn như thế. Đi cùng nhau, Giang Lạc thấy sân huấn luyện, phòng thiền, phòng âm nhạc, còn có cả bể bơi, suối nước nóng, sân vận động các loại.
Giang Lạc: ...
Đây là cuộc sống học đường "đơn điệu" trong trí nhớ của nguyên chủ sao?
Phòng Trì Vưu còn lớn hơn cả phòng sinh viên, dù gì Trì Vưu cũng là giáo viên. Giang Lạc đẩy cửa bước vào, cảm thấy căn phòng không khỏi quá rộng đi.
Cậu ước chừng nó phải 180 mét vuông, nếu ở một mình chắc chắn sẽ cực rộng. Giang Lạc đến từng gian phòng một, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm bèn theo sau, sợ cậu gặp vật sẽ nhớ người.
Diệp Tầm nói: "Nếu cậu không muốn ở đây thì có thể sang ở chung với bọn tớ."
Giang Lạc hỏi: "Phòng các cậu lớn chừng nào?"
Lục Hữu Nhất nghĩ nghĩ, không chắc lắm nói: "Năm mươi mét?"
Giang Lạc nhanh chóng nói: "Thôi, tớ sẽ ở đây."
"Ở đây cũng được." Diệp Tầm thản nhiên nói: "Nhưng tốt nhất cậu đừng hy vọng Trì Vưu sẽ xuất hiện về gặp cậu. Đây là trường học nên tất cả ác quỷ không thể ra vào, dù cậu có ở đây cũng không gặp được đâu."
Giang Lạc tỏ vẻ như bị đoán trúng tim đen, vẻ mặt lập tức tái nhợt.
Diệp Tầm làm như đã biết: "Hai ngày nay sẽ có người tới dọn phòng cho cậu, cậu cứ ở đây một đêm đi. Giang Lạc, người quỷ khác đường, cậu nên tỉnh táo thì hơn."
Giang Lạc ngồi ở trên sofa, vùi đầu vào bả vai run rẩy.
Những người khác thấy cảnh này đều có biểu cảm rất phức tạp, Cát Chúc lắc đầu thở dài rồi ra ngoài đầu tiên, để cho đôi uyên ương số khổ này chút không gian yên tĩnh.
Văn Nhân Liên là người ra cuối cùng, đang định đóng cửa lại thì nghe Giang Lạc nói nhỏ rằng: "Văn Nhân Liên, cho tớ gói thuốc được không?"
Văn Nhân Liên sững sờ, lập tức mỉm cười. Y quay người lại đến gần ghế sofa, lịch sự lấy ra một gói thuốc lá dành cho phụ nữ từ trong túi nhỏ và đặt lên bàn, rồi lấy thêm một cái bật lửa hình hoa hồng có gai: "Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá trên người tôi à?"
Giang Lạc đáp "Ừ".
Văn Nhân Liên lại cười cười, kéo áo choàng lại: "Bạn Giang Lạc, hút ít thôi nhé."
Tiếng giày cao gót từ từ xa dần, cửa đóng lại.
Chờ khi chắc chắn mọi người đã đi xa Giang Lạc mới lười biếng tựa lên ghế sofa. Cậu hất rơi giày, đứng dậy đi tới phòng ngủ, mở tủ quần áo Trì Vưu ra.
Trì Vưu mới chết mấy ngày nên trong phòng vẫn rất sạch sẽ. Quần áo Trì Vưu toàn là đồng phục, chả có lấy một kiểu dáng thoải mái nào. Cậu tìm thấy một cái sơ mi khá rộng còn mới, mở bài nhạc trên điện thoại rồi ngân nga bước vào phòng tắm.
m thanh nước chảy vang lên. Nửa tiếng sau, Giang Lạc bước ra ngoài, đầu tóc còn vương vài giọt nước.
Cậu đi chân trần tới trước tủ lạnh, tìm một chai bia ướp lạnh, rửa một cái ly rồi đến bàn dùng răng mở nắp.
Tâm trạng của Giang Lạc rất tốt. Từng giọt nước đọng lại trên tóc thấm vào chiếc khăn xám trên cổ. Chiếc áo sơ mi trên người cậu rất rộng, phủ kín toàn bộ cặp đùi.
Uống một cốc bia ướp lạnh sau khi tắm là cảm giác sung sướng nhất. Giang Lạc than một tiếng, cầm ly rượu, rút một điếu thuốc trong bao, nghiêng đầu châm lửa rồi chậm rãi đi tới ban công.
Nắng ban trưa chói lòa, gió nhẹ thổi qua cơ thể vừa tắm xong cực kỳ thoải mái của cậu. Giang Lạc chống tay lên lan can, vui sướng rít một phát rồi phả khói.
Vạt áo bị gió thổi lên rồi mau chóng rơi xuống. Một con chim sẻ nhẹ nhàng bay cách đó không xa, từ trên cao nhìn xuống Giang Lạc đứng ở ban công.
Mái tóc đen ẩm ướt của Giang Lạc bị ánh nắng chiếu vào nhanh chóng khô lại. Tóc đen bị gió thổi cho rối xù lên, hai chân thon dài thẳng tắp ung dung đứng bên ngoài. Cậu hút hết điếu này đến điếu khác, lẳng lặng nhìn khung cảnh trong sân trường.
Chim sẻ nhìn thấy hết toàn bộ, con ngươi của nó trống rỗng, nhìn qua giống như một con chim đã chết.
Giang Lạc ngắm cảnh đẹp nên tâm trạng tự nhiên cũng tốt theo. Cậu nhìn phong cảnh buổi trưa mà tâm trạng cũng nhẹ nhõm được kha khá, thế rồi trở về phòng đi ngủ.
Không khí ở học viện cực kỳ tươi mát, chỉ một lúc sau Giang Lạc đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bóng đêm buông dần.
Con chim sẻ trên cây rẽ cánh đậu trên ban công. Nó đi vào phòng ngủ, đập cánh bay lên giường.
Chim sẻ nhả giọt máu tươi trong miệng lên ấn đường Giang Lạc.
Dòng máu tươi âm u bỗng lóe lên tia sáng mơ hồ. Giang Lạc khẽ cau mày, sau đó bị cuốn vào giấc ngủ sâu hơn.
...
Giang Lạc thấy mồ hôi đổ như tắm.
Hô hấp càng lúc càng trở nên khó khăn, cả người như bị lửa đốt hết sức khó chịu, chóp mũi dần ngửi thấy một mùi gì đó khét khét.
Hít vào thở ra.
Đầu óc từ từ thanh tỉnh nhưng cơ thể như bị một ngọn núi đè lên không cách nào động đậy.
Đệch.
Bóng đè.
Giang Lạc cố sức mở mắt, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng ai đó cười. Tiếng cười này vừa vang lên thì sức nặng đè trên người cũng lập tức biến mất, cậu mở bừng mắt ra.
Ngay lập tức đập vào mắt cậu là ngọn lửa cháy rực.
Trong phòng cháy rồi, mà chiếc giường cậu đang nằm là khu vực ảnh hưởng nặng nề nhất.
Giang Lạc giật mình, vô thức muốn ngồi dậy nhưng lập tức bị kéo về giường. Cậu nhìn lên thấy hai sợi xích sắt được buộc chặt vào cổ tay mình.
Vẻ mặt Giang Lạc rất khó coi ngẩng đầu nhìn sang hướng khác.
Bên bàn đọc sách, bóng dáng ai cao gầy đang ngồi. Người đó tao nhã cầm một quyển sách, khóe miệng nở nụ cười hiền lành giả tạo, trông không khác gì một quý ông. Hắn mặc vest đen sang trọng, đi đôi giày da bóng loáng, giống như một quý ông thượng lưu nho nhã, đặc biệt thuộc tầng lớp cao nhất được nhiều người săn đón.
Hắn cảm nhận được ánh mắt của Giang Lạc, mỉm cười đặt cuốn sách lên chân. Đôi tay thon dài gõ nhẹ lên bìa sách rồi nói với Giang Lạc: "Chào buổi tối."
Đây là Trì Vưu.
Giang Lạc tâm tư ngổn ngang nhìn hắn.
Các góc đều tối om, toàn bộ căn phòng nhưng hình như chỉ có mỗi vị trí trung tâm nơi cậu ngồi là bị bao phủ bởi ngọn lửa rực rỡ. Giang Lạc tuyệt đối không tin một Trì Vưu hồn phi phách tán giờ có thế xuất hiện trước mặt cậu dưới hình dạng này, thậm chí cậu không tin Trì Vưu có thể quang minh chính đại đi vào trường học.
Cậu cố hết sức tránh đi làn sóng nhiệt để nhanh chóng xoa dịu đại não. Không lâu sau cậu phát hiện có điều gì đó không thích hợp. Ngày hôm qua bàn đọc sách rõ ràng nằm bên phải thế mà bây giờ lại nằm bên trái. Cậu cố gắng ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết ảm đạm quỷ dị, cảm giác rờn rợn như dưới địa ngục. Không những thế tay nắm cửa số vậy mà gắn ngược lại.
Mọi thứ đều trái ngược với hiện thực, vẻ mặt của Giang Lạc dần dần trở nên bình tĩnh hơn, cậu nhìn về cái bóng ở phía bàn học, như cười như không: "Đây là trong gương hay trong mơ vậy?"
Không đợi Trì Vưu nói cậu đã tự nhủ: "Tôi thấy giống mơ hơn, bởi vì bây giờ anh không có cách nào kéo tôi vào gương ngay trong trường được."
"Phải vậy không, Trì Vưu?"
Trì Vưu cười cười, đặt sách trên đùi lên bàn —– chữ trên sách cũng ngược.
Tiếng giày da xen lẫn tiếng lửa lách tách tạo thành một bản nhạc méo mó điên cuồng. Trì Vưu chậm rãi bước đến bên giường, ngọn lửa sắp lan tới giường chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, chia đôi nó thành những mảng sáng tối vặn vẹo. Trì Vưu khẽ cười một tiếng, một bàn tay thò ra từ màn đêm.
Rõ ràng tay của hắn không chạm vào Giang Lạc nhưng cậu thật sự cảm thấy cổ bị bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt. Như một con thiên nga bị bóp cổ sắp chết, cậu bị ép ngẩng đầu lên, mái tóc trượt thẳng xuống phía sau lưng.
"Thân là một kẻ thầm thích em, thích muốn chết đi được nên mới phải kéo em theo." Giọng điệu của cái người đứng cuối giường càng lúc càng vui vẻ, như thể vừa tìm được một thứ đồ chơi mới nên cực kỳ hứng thú, thế nhưng chỉ khiến cho người ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh: "Tất nhiên là tôi muốn thỏa mãn tâm nguyện của em rồi."
Hắn nhẹ nhàng từ tốn tới gần, tiếng giày da như tiếng đếm ngược của cuộc đời cậu.
Bàn tay vô hình trên cổ biến mất, Giang Lạc ngã bịch xuống giường. Cậu ôm lấy cổ mà thở, một bàn tay duỗi đến đỉnh đầu, nâng niu một lọn tóc đen của cậu.
Giang Lạc ngửa đầu nhìn vừa hay chạm phải khuôn mặt như ác ma của Trì Vưu dưới ánh lửa. Hắn cười nói: "Bóng đè cơ à?"
Trì Vưu vừa dứt câu, Giang Lạc lập tức cảm thấy có một lực đánh tới, ngọn lửa bùng lên đốt tới vị trí cậu nằm.
Trong hơi thở của Giang Lạc đầy mùi khói và mùi khét, cậu nghe thấy tiếng tóc mình bị đốt cháy, cảm nhận được cơn đau đớn khủng khiếp từ tay chân lan đến toàn thân.
Cậu không thể nhúc nhích, thứ duy nhất cử động được là đôi mắt. Đau đớn mãnh liệt vì bị thiêu đốt như địa ngục, Giang Lạc ở trên giường nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trì Vưu.
Trì Vưu mỉm cười với cậu nhưng sâu trong nụ cười đó là hầm băng lạnh lẽo. Bóng người bao phủ lấy cậu, nụ cười trong ánh lửa đó thật tàn nhẫn khiến người ta không rét mà run.
Giang Lạc bị thiêu sống đến chết.
Cơn đau đớn khủng khiếp kết thúc, Giang Lạc lần nữa mở mắt.
Vẫn là căn phòng âm u, vẫn là thực tế đối lập với mộng cảnh.
Giang Lạc thất thần trở mình xuống giường, bước nhanh tới tủ lạnh, lấy một chai bia bên trong nện rầm xuống góc bàn. Sau đó cầm một nửa chai bia sắc nhọn đi khắp phòng tìm người.
Hết phòng này đến phòng khác, cho đến khi bước vào nhà vệ sinh. Bất chợt cậu bị ai đó phía sau ấn đè vào trong bồn tắm.
Bồn tắm lớn mới vừa trống rỗng giờ đây đã tràn ngập nước, nhiệt độ lạnh thấu xương. Giang Lạc bị một bàn tay dìm xuống nước.
"Em đang tìm tôi sao?" Giọng nói tao nhã của Trì Vưu vang lên trên mặt nước. Hắn mỉm cười, lặp lại câu mà Giang Lạc đã nói ban sáng: "Vậy thì không được, dù sao đây là mơ mà, người chủ động phải là tôi chứ."
***
Công: Yêu em thì muốn giết em pặc pặc.
Thụ: Ha ha ha.