Kha Vương Uy lau mồ hôi, nói: "Người trong tranh là anh em tốt thuở bé của tôi, Lý Nhị."
"Lúc chưa giàu, tôi thường xuyên bôn ba kiếm sống với cậu ấy." Kha Vương Uy: "Tôi và cậu ấy như anh em ruột, không phân chia rạch ròi, có phúc cùng hưởng có hoạn nạn cùng chia. Khi chúng tôi mười bảy mười tám tuổi, vô tình quen biết với một tên trộm mộ, chúng tôi bắt đầu làm công việc ấy..."
Đào mộ của người chết, tìm những vật đáng giá đem đi bán.
"Nhưng đến một lần, chúng tôi xuống mộ gặp chuyện, cậu ấy không thể trở về nữa." Kha Vương Uy lau lau nước mắt: "Chỉ có mình tôi trở về, sau việc đó cuối cùng tôi không xuống mộ nữa, dùng tiền tích góp trước giờ làm ăn... Chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua hai mươi năm."
Thậm chí thời gian quá lâu, ông đã quên hết mọi chuyện, quên luôn bóng lưng trong tranh.
Phùng Lệ cau mày hỏi: "Nói hết chưa?"
Kha Vương Uy gật nhẹ đầu.
Phùng Lệ hỏi: "Anh đã làm việc gì có lỗi với y?"
Kha Vương Uy hơi do dự, cắn răng thú nhận: "Những đồ vật mang ra khỏi mộ năm đó, tiền bán ra một mình tôi lấy hết, không để lại phần nào cho người nhà của cậu ấy."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play