Giang Lạc và Lục Hữu Nhất trước khi ngủ đã nói chuyện phiếm vô bổ đến tận nửa đêm, sáng hôm sau liền dậy muộn, mãi cho đến khi ánh nắng chiếu vào mông mới còn ngái ngủ mở bừng mắt.
Hai người lề mề rửa mặt xong, đi đến phòng khách thì mới phát hiện những người khác đều đã dậy rồi.
Samuel đang ngây ra như phỗng ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn thẳng, như thể đang thất thần. Diệp Tầm và Trác Trọng Thu ở bên cạnh tấm tắc cảm thán không ngừng, tay còn cầm điện thoại cứ chụp Samuel lia lịa.
Giang Lạc trên bàn cầm lấy một miếng bánh mì ngậm ở miệng, tò mò đi đến trước mặt Samuel, cúi lưng vẫy vẫy tay trước mặt Samuel. Samuel không hề phản ứng, tròng mắt ngơ ngác cũng không động đậy, Giang Lạc buồn bực: "Samuel đây là xảy ra chuyện gì?"
Trác Trọng Thu cười khúc khích, vui mừng vỗ lưng Diệp Tầm liên tục: "Sáng sớm biết mình là Bạch Vô Thường xong liền ngây người ra, Diệp Tầm còn tưởng rằng hắn ngủ ngốc, quên mình là Bạch Vô Thường, còn đem chuyện Hắc ca nói tối qua là hắn chết rồi cũng sẽ ở lại địa phủ làm việc nói cho hắn nghe, tốt quá, nói xong liền biến thành như vậy."
Diệp Tầm bất đắc dĩ nói: "Tôi không phải cố ý, tôi không nghĩ hắn thế mà lại không biết mình là Bạch Vô Thường."
Trác Trọng Thu chạm vào dây thần kinh của Samuel, Samuel tủi thân ngẩng đầu: "Tôi không muốn trở thành Bạch Vô Thường..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT