"Không tục niệm" là một từ bài danh, thường xuyên bị Đạo gia trưởng lão dùng nhập đạo nhà thi từ bên trong. Nhìn thấy ba chữ này, Giang Lạc biết đây nhất định là nơi ở của Vi Hòa đạo trưởng.
Cả nhà bọn họ đều có phong cách như vậy.
Liên Tuyết bước đến gõ cửa, một lúc lâu sau, một đứa trẻ ra mở cửa. Nó khoảng mười lăm tuổi, không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nhóm người mà chỉ bình tĩnh nói: "Các sư huynh sư tỷ, mời mọi người đi theo em. Đạo trưởng đang đợi mọi người ở bên trong."
Tiểu đồng dẫn bọn họ đi vào bên trong, sau đó không lâu, họ nhìn thấy đạo trưởng Vi Hòa đang ngồi đợi trong căn phòng yên tĩnh.
Năm nay Vi Hòa đạo trưởng đã hơn năm mươi tuổi, khóe mắt đã hằn lên những vết nhăn, nhìn qua ông trông giống một trưởng bối nghiêm túc chính trực. Nhìn thấy ba người Liên Tuyết trở về bình an, sắc mặt của Vi Hòa đạo trưởng mới thả lỏng hơn một chút. Ông quan sát mấy người họ một lượt, nói: "Mấy ngày trước dưới núi có truyền tin tới đây, nói các coni nhân lúc tuyết ngừng mà chạy lên núi, nhưng ngay sau đó bão tuyết đã ập đến. Mấy ngày này, không biết có bao nhiêu người lo lắng cho các con, may là các con toàn vẹn đến trước mặt ta, nếu không ta sẽ bị sư phụ, sư thúc của các con lải nhải đến mức mất nửa cái mạng mất thôi."
Liên Khương cười hì hì nói: "Sư thúc lo lắng cho bọn con thì cứ nói thẳng chứ sao."
"Ta thèm mà lo lắng cho đám nhóc nghịch ngợm các con." Vi Hòa đạo trưởng dựng râu trừng mắt: "Đã dặn mấy ngày vừa rồi ta sẽ không xuống núi, các con không thể kiên nhẫn ở dưới núi chờ ta được à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play