Giang Lạc đã vẽ liên tục một xấp bùa trấn áp cả ngày.
Cảm ơn nghề kỹ sư đã huấn luyện tốc độ tay của cậu, cũng cảm ơn thứ khí mà cậu không biết là gì kia.
Nhờ vậy mà bây giờ cậu có thể dùng bùa vàng như dùng tiền đè chết Trì Vưu.
Đập thôi là có thể đập chết Trì Vưu.
Giang Lạc ung dung nhìn sương mù ngày càng âm u dữ tợn. Khi cậu cười đôi môi mỏng khẽ nhếch, cánh tay nguyên vẹn không chút thương tổn kia cầm lá bùa đính vào cổ của đám sương hình người. Sau khi dán lá bùa lên đầu gối, cậu hung hăng nện thật mạnh vào bụng của sương mù.
Trì Vưu rên khẽ.
Giang Lạc khom người, mấy sợi tóc đen như tơ trượt trên bờ vai cậu, cậu nhẹ giọng thì thầm hỏi: "Thầy ơi, thầy thoải mái không?"
Sương đen ngưng trệ vài giây, đột nhiên ác quỷ bật cười.
Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, gần như có xu hướng phát điên. Chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người khác nổi da gà, không rét mà run.
Giang Lạc bình tĩnh nghe, cậu lại dán thêm một lá bùa lên người ác quỷ, thỏ thẻ: "Em sẽ khiến thầy thoải mái cả đêm."
...
Lục Hữu Nhất mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy mọi người trong lớp gọi hắn xuống dưới ăn cơm.
Hắn ngạc nhiên đi vào phòng ăn, thấy bảy người đang sôi nổi tụ tập một chỗ ăn sáng. Lục Hữu Nhất thắc mắc: "Sao các cậu đến sớm vậy?"
"Giang Lạc mua đồ ăn sáng rồi gọi bọn tôi rời giường." Cát Chúc vui sướng hút sữa đậu nành trả lời hắn. Đối với cậu ta, ai có tiền người đó là đại gia. Ăn cơm Giang Lạc mua, mở miệng một câu hai câu đều ca ngợi Giang Lạc: "Nhanh đến đây, tất cả đều là đồ ăn sáng sớm Giang Lạc mua cho chúng ta đấy. Giang Lạc, cậu thật tốt quá đi. Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn. Có cậu làm bạn đúng là một điều quá đỗi hạnh phúc."
Lục Hữu Nhất gãi gãi đầu bước tới bàn ngồi xuống, khó hiểu nhìn thoáng qua Giang Lạc: "Sao tự dưng ông mua bữa sáng cho bọn tôi vậy?"
Hắn cúi đầu quan sát rồi giật nảy mình: "Tay ông sao thế?"
Tay phải của Giang Lạc được bọc một lớp thạch cao mới tinh.
Giang Lạc mỉm cười, tâm trạng rất tốt trả lời: "Tối hôm qua mấy cậu uống rượu say, lúc tôi khiêng mấy cậu lên phòng thì có người trực tiếp ngã thẳng lên người tôi làm tay tôi trật khớp luôn."
Mấy người tối hôm qua say rượu cứng đờ, từng đôi mắt thấp thỏm nhìn Giang Lạc, giống như đang hỏi tên ngu xuẩn đó là ai?
Ánh mắt Giang Lạc đảo một vòng, chậm rãi dừng trên người đơ như tượng gỗ của Khuông Chính.
Vòng âm dương trên tay cậu chưa biết xảy ra chuyện gì, đúng lúc dùng cớ này để Khuông Chính giúp mình nhìn thử. Thật ngại quá, đành để cậu gánh nỗi oan ức này vậy nha luyện khí sư.
Từng giọt mồ hôi trên trán Khuông Chính chậm rãi nhỏ xuống. Thân hình cao lớn như núi của hắn đứng ngồi không yên. Cảm nhận được tầm mắt của Giang Lạc, Khuông Chính co quắp nói: "Tôi xin lỗi."
Hắn ít khi uống rượu nên xưa giờ không biết sau khi mình uống rượu sẽ trở thành dạng gì.
Nhưng các bạn học ai nấy đều cao và gầy, thế nên người có thể làm cánh tay Giang Lạc trật khớp cũng chỉ có mình hắn.
Khuông Chính cực kỳ áy náy, hai tay nắm rồi lại buông ra, líu nhíu nói xin lỗi: "Đều là lỗi của tôi..."
Giang Lạc lập tức có cảm giác mình bắt nạt người tốt. Trà trộn trong xã hội nhiều năm như vậy nhưng cậu hiếm lắm mới gặp được người đàng hoàng như Khuông Chính. Tuy nhiên da mặt cậu đủ dày, dã tâm đủ lớn, không biến sắc đáp: "Không sao đâu, cậu uống say mà, cũng đâu phải cố ý."
Cậu càng nói thế, Khuông Chính càng áy náy: "Xin lỗi cậu, cứ để tôi chăm sóc cậu."
"Cậu có chuyện gì cứ để tôi làm cho." Khuông Chính nói: "Tiền thuốc men tôi chịu trách nhiệm chi trả hết."
Giang Lạc rộng lượng lắc đầu: "Không sao, tôi còn tay trái mà."
Khuông Chính im lặng, nhưng thái độ của hắn rõ ràng là đã quyết tâm muốn chăm sóc Giang Lạc tới cùng.
Văn Nhân Liên thở dài: "Tại sao hết lần này tới lần khác cứ bị thương tay phải vậy."
Giang Lạc là người thuận tay phải, lúc vẽ bùa đều dùng tay phải. Nghe thế trong lòng cậu cười lạnh.
Còn không phải vì cậu dán bảy lá bùa lên người Trì Vưu rồi phá hỏng hết bảy con rối của hắn nên hắn mới nổi đóa sao?
"Một tháng sau là thi đấu Vân Nam diễn ra rồi." Diệp Tầm nói: "Vẫn kịp thời gian để cánh tay lành lại."
Giang Lạc cười dịu dàng, cánh tay bị thương cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cậu: "Tớ chỉ đi ké thôi, đến lúc đó phải xem biểu hiện của các cậu."
Giang Lạc xác thực không có hứng thú với cuộc thi này.
Nhưng sau khi xem poster tuyên truyền của Cuộc thi quốc gia dành cho sinh viên khoa học tự nhiên, cậu lại nhíu chặt lông mày, ánh mắt nhìn chằm chằm phần thưởng giải đặc biệt.
Đó là một viên ngọc.
Kết cấu hơi trong suốt, bên trong còn có làn sương trắng mát lạnh, cực kỳ giống viên ngọc trong tay chủ tiệm mai táng mà Giang Lạc rất để ý kia.
Trên poster, kế bên hạt ngọc kèm thêm hai dòng.
[Giải đặc biệt: Ngọc Nguyên Thiên.]
[Tác dụng: Tăng cường hiệu quả linh thể.]
Hai câu cực kỳ đơn giản, thậm chí quá mức ngắn gọn này lại có thể gây nên sóng to gió lớn trong toàn bộ giới huyền học.
Hiệu quả tăng cường linh thể là gì?
Làm nghề này, thiên phú là quan trọng nhất. Ít nhất thiết kế còn dựa vào linh cảm được, ngoài linh cảm thì có thể tham khảo mô hình. Xem hết một trăm tám mươi bộ mô hình kiểu gì cũng có thể tự thiết kế ra được một bộ. Nhưng cái nghề này thiên phú không đủ thì bất kể cố gắng nhiều bao nhiêu cũng không làm gì được.
Giang Lạc nhìn viên ngọc kia, không khỏi nhớ đến cấm thuật mà nguyên chủ dùng để hại chết Trì Vưu.
Chức năng của cấm thuật kia và hạt ngọc này giống nhau. Cấm thuật có thể tước đoạt linh thể người khác mà hạt ngọc thì có thể tăng cường linh thể.
Không những vậy, hình như ngọc Nguyên Thiên không chỉ có một viên.
Hạt ngọc và cấm thuật dụ dỗ nguyên chủ có quan hệ gì?
Giang Lạc vô cùng quan tâm tới hạt ngọc này nhưng để tiếp cận nó, cậu phải vượt qua hai vòng đầu của cuộc thi. Những ngày tháng kế tiếp, ngoại trừ lên lớp và tập vẽ bùa bằng tay trái, thời gian còn lại Giang Lạc toàn đắm mình trong thư viện.
Cậu liều mạng hấp thu toàn bộ tinh hoa tri thức, mong muốn gia tăng thực lực thật nhanh chóng.
Chớp mắt tháng sau đã tới. Cho đến khi bị bạn bè cùng lớp lôi đến sân bay thì Giang Lạc mới phát hiện, sắp đến lúc phải tham gia thi đấu Vân Nam rồi.
Giang Lạc hoảng hốt bị người kéo lên máy bay, Khuông Chính ngồi cạnh thuận tiện chăm sóc cậu.
Thạch cao trên tay Giang Lạc đã được tháo ra trong tuần. Tay phải phế gần một tháng khiến cử động hơi gượng gạo. Cậu đang tìm lại cảm giác viết bằng tay phải, Khuông Chính lặng lẽ đưa Giang Lạc tài liệu về vòng âm dương.
Suốt một tháng qua anh bạn tốt bụng này liên tục đưa cơm, quét dọn vệ sinh hộ Giang Lạc. Không những thế, hắn còn giúp Giang Lạc tế luyện vòng âm dương. Vì Khuông Chính làm toàn mấy việc khổ cực nên Giang Lạc cũng không nỡ bắt nạt hắn tiếp.
Bản tính Khuông Chính vốn thật thà, sau khi cho rằng lỗi là do mình thì kiên quyết bù đắp cho Giang Lạc. Thậm chí bây giờ Giang Lạc đã gỡ bỏ thạch cao rồi mà hắn vẫn chưa rời đi, nhất định phải đảm bảo tay phải cậu lành thật hay chưa.
Giang Lạc sờ mũi, chột dạ nhận lấy tài liệu. Văn Nhân Liên ở đằng sau đi đến cạnh bọn họ, cười híp mắt vỗ vỗ bả vai Khuông Chính: "To con, đổi chỗ với tôi nhé?"
Hôm nay Văn Nhân Liên mặc một chiếc chân váy jean dài ôm, mái tóc uốn gợn sóng lơi, xinh đẹp cá tính, quyến rũ rung động lòng người. Khuông Chính nhìn Văn Nhân Liên, lặng lẽ đứng dậy nhường chỗ cho y.
Văn Nhân Liên: "Cảm ơn."
Y tao nhã ngồi xuống cạnh Giang Lạc. Nghiêng đầu nhìn sang, Khuông Chính vẫn đang đứng bất động trên hành lang. Văn Nhân Liên không nhịn được cười: "Nếu cậu không muốn đổi chỗ với tôi thì chúng ta đổi về nhé."
Trên gương mặt màu lúa mạch của Khuông Chính hiện lên mấy phần cứng ngắc, hắn lắc đầu đi sang chỗ ngồi của Văn Nhân Liên.
Hai người chào hỏi nhau xong, Văn Nhân Liên chống cằm nhìn Giang Lạc: "Giang Lạc, một tháng này cậu liều mạng thật đó."
Giang Lạc khiêm tốn đáp: "Bình thường thôi."
"Tốc độ tiến bộ của cậu vượt quá sức tưởng tượng của bọn tôi." Văn Nhân Liên thì thào: "Cậu giống như..."
Giang Lạc nghe không rõ: "Giống như gì?"
Văn Nhân Liên cười lắc đầu, cằm hất về một hướng: "Đọc thử to con chuẩn bị tài liệu gì cho cậu đi."
Giang Lạc nhìn qua tài liệu một lần. Vòng âm dương là một pháp khí tùy thân hiếm có, vừa có thể bảo vệ bản thân vừa có thể trừ tà. Chẳng qua muốn sử dụng được vòng âm dương thì phải kích hoạt nó.
Về phần làm sao để kích hoạt, luyện khí sư như Khuông Chính cũng không biết.
Giang Lạc đọc hết tài liệu, không khỏi thở dài. Cậu lắc tay phải, vòng tay như ngọc như gỗ trên cổ tay tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Ừ thì nó đẹp thật nhưng nếu không biết cách sử dụng, xinh đẹp cũng không bằng một lá bùa hữu dụng.
Vân Nhân Liên hỏi: "Cậu vẫn không biết cách dùng như thế nào hả?"
Giang Lạc lắc đầu.
Văn Nhân Liên suy nghĩ: "Thiên sư Phùng Lệ của Phùng gia sẽ có mặt ở trận đấu lần này làm giám khảo. Cậu là đệ tử Phùng gia, có muốn đi hỏi Phùng Lệ thử không?"
Giang Lạc ngồi thẳng: "Phùng Lệ nằm trong ban giám khảo hả?"
"Đối với mỗi cuộc thi thì lục đại môn phái đều phái một người đảm nhiệm vai trò giám khảo." Văn Nhân Liên nở nụ cười chế giễu sâu xa: "Trước giờ Phùng Lệ chưa bao giờ nhận lời mời của cuộc thi. Năm nay lại làm giám khảo, kiểu này thi đấu năm nay không dễ ăn rồi."
Mặc dù Văn Nhân Liên không thuộc về lục đại môn phái nhưng thông tin y biết lại không hề ít. Y đã nói Phùng Lệ sẽ đến, Phùng Lệ chắc chắn sẽ đến.
Giang Lạc cũng không muốn chạm mặt Phùng Lệ lắm, cậu xoa xoa trán: "Tới lúc đó rồi tính sau."
Trong "Ác quỷ", Phùng Lệ mưu kế như ma, lạnh lùng vô cảm. Chỉ riêng việc y là đồng lõa trợ giúp Trì Vưu báo thù nguyên chủ, Giang Lạc không mong muốn đối đầu với y rồi.
Ba giờ chiều, máy bay đáp xuống Vân Nam. Thời tiết tháng Năm, bầu trời Vân Nam xanh biếc, mây trắng dày đặc, nhìn qua khắp nơi như một bức tranh sơn dầu.
Nhân viên công tác nhận được điện thoại đã chờ sẵn ở sân bay. Đón người xong liền chở họ về khách sạn.
Giáo viên hướng dẫn của đại học Bạch Hoa là thầy Phương dạy phong thủy, tính tình hiền lành thân thiện. Còn chưa tới gần khách sạn nhưng Giang Lạc đã thấy rất nhiều sinh viên trẻ tuổi trên đường. Tại thời điểm không phải nghỉ hè cũng như ngày nghỉ này, nhóm sinh viên đại học đó hẳn là sinh viên Khoa học tự nhiên và Nghiên cứu xã hội đến từ nhiều trường khác nhau.
Khi nhân viên công tác nhìn thấy một nhóm sinh viên ra ngoài dạo phố thì cất giọng thần bí hỏi: "Thầy Phương, thầy biết năm nay có bao nhiêu thí sinh không?"
Thầy Phương tò mò hỏi lại: "Bao nhiêu? Đừng nói không tới nổi trăm người chứ."
Nhân viên công tác: "Năm nay thí sinh áng chừng khoảng một trăm tám mươi người! Ngoại trừ sinh viên của mười hai trường đại học, còn có không ít đệ tử trẻ của lục đại môn phái đến cho đủ số. Hai lần trước nào có con số này."
Thầy Phương cười xởi lởi: "Đều là vì giải thưởng cả."
Chuyên ngành huyền học của đại học Bạch Hoa có tất cả tám sinh viên, mà tám sinh viên này đều đạt đủ hai mươi tín chỉ để dự thi. Thành tích này cũng đủ sáng chói. Lúc nhóm Giang Lạc xuống xe, nghe thấy người của đại học Bạch Hoa tới thì có không ít ánh mắt đang âm thầm đánh giá họ.
Giang Lạc vươn vai, mái tóc dài hơn tháng trước, nay đã chạm tới phần xương cánh bướm. Trên máy bay cậu đã ngủ một giấc ngắn. Lúc này mái tóc có hơi lộn xộn, sắc mặt lại hồng hào tràn đầy tinh thần, tỏa sáng chói mắt.
Cậu đã quen bị nhìn chằm chằm, phớt lờ những ánh mắt kia cầm hành lý đi theo bạn bè lên lầu.
Giang Lạc và Lục Hữu Nhất ở chung một phòng. Hai người xếp hành lý xong, Lục Hữu Nhất chạy đến bên cửa sổ kéo màn cửa: "Đẹp quá đi mất."
Hắn tràn ngập hưng phấn đề nghị: "Giang Lạc, chúng ta đi ăn thử đặc sản bún qua cầu của nơi này đi?"
Giang Lạc cúi đầu cởi quần áo: "Được, chờ tôi thay quần áo khác đã."
Lục Hữu Nhất nhìn cậu thay quần áo không khỏi cảm thán da dẻ của Giang Lạc thật tốt, sáng bóng căng tràn, xinh đẹp lại gợi cảm. Mãi đến khi Giang Lạc bắt đầu cởi quần, hắn bỗng xấu hổ ngượng ngùng xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên chửi thề: "Đệch, Giang Lạc, người Phùng gia đến kìa!"
Giang Lạc kéo quần lên, vừa sửa sang quần áo vừa đi về phía cửa sổ cúi đầu nhìn xuống.
Từ trên xe, mấy người trẻ tuổi bước xuống. Trong trí nhớ của nguyên chủ, mấy người này chính là những người thuộc thế hệ trẻ có thiên phú tốt nhất của Phùng gia.
Giang Lạc đăm chiêu.
Nhiều người như vậy, số đông vì ngọc Nguyên Thiên mà tới. Đồ vật có thể cải thiện linh thể đã ít càng thêm ít, cơ hội bày ngay trước mắt rất ít người chịu ngồi yên.
Ngoại trừ người thật sự có thiên phú trác tuyệt, khinh thường việc sử dụng ngọc Nguyên Thiên.
Người cuối cùng trong xe bước xuống.
Người này mặc một bộ đường trang màu đen, thần sắc lạnh nhạt, khí chất quanh người y trong đám người như hạc giữa bầy gà. Sinh viên trẻ tuổi phía trước nhường đường cho y, người này chậm rãi bước vào trong khách sạn.
Đây là nhân vật công chính trong nguyên tác — Phùng Lệ.
***
Công: Tại sao không thay quần áo trước mặt anh?
Thụ: ...