Sau bốn tiết học buổi sáng kết thúc, một thời gian dài cậu không tập trung học, Tê An có cảm giác đầu choáng, não bị tắc nghẽn.
May mà thể chất cậu còn tốt.
Trục tuyến nhiệm vụ chính vẫn là câu Alpha, không cần quá ép bản thân quá mức vì thành tích học tập.
Tuy buổi sáng cuối cùng mang lại chút bất ngờ ngoài kế hoạch cho Kinh Trục Phong, nhưng tổng thể vẫn thuận lợi.
Lúc chuông vào tiết vang lên, Tê An không nghĩ mình sẽ trễ, vội vàng rời lớp. Cậu đã hiểu rõ ý tứ Kinh Trục Phong:
đại khái chính là một Alpha giữ mình trong sạch đang kháng cự sự tiếp cận. Ý là dù Tê An có là Beta thì cũng không được lại gần, càng không được sờ hắn.
Có vẻ rất tức giận.
Thậm chí đuổi cậu đi mà đến một câu "cẩn thận giữ gìn hình tượng" cũng chẳng buồn nói.
Tê An thở dài.
Ban đầu cậu còn muốn tranh thủ kiếm chút thu nhập, mua cho nam chính đang khổ sở kia một cái nệm mới.
Vì hạn chế nhân thiết, tiền nhận được từ quảng cáo đều phải tự tiêu sài, gạt nam chính là chuyện bình thường, không thể để Trần Lan dùng được.
233 kéo ra một dải lụa rực rỡ và báo cáo: 【 Sáng nay tổng cộng thu được 7% giá trị nhân thiết, 5% điểm cống hiến từ cốt truyện, ký chủ siêu lợi hại! 】
Ngay sau đó nhắc nhở: 【 À đúng rồi Tê Tê, đừng quên bên tài khoản phụ vẫn còn một deal chưa hoàn tất, có một yêu cầu của kim chủ ba ba , hôm nay là hạn cuối cùng đấy 】
Việc này liên quan đến nhân thiết và cốt truyện, không thể trì hoãn.
Tê An lập tức bị nhắc nhở đến mức da đầu tê rần.
Cũng may tiết cuối buổi sáng là thể dục, chân cậu còn dán băng gạc của phòng y tế, có thể đường hoàng xin nghỉ.
“Niên đồng học, cậu như vậy là ổn chứ? Nếu không tôi đi cùng cậu đến phòng y tế nhé?”
Người lên tiếng là cán bộ thể dục lớp, ngày thường ngoài miệng luôn là [Alpha với Beta thì có gì mà yểu điệu làm quá như Omega].
“Đúng đó, sao mới về trường mà đã bệnh rồi, trông nghiêm trọng quá.”
Người tiếp lời là cán bộ kỷ luật Beta nghiêm khắc của lớp.
Một bạn học Omega đã bôi kem chống nắng và trang điểm kỹ càng hôm nay nghe vậy cũng quay đầu lại: “Tiểu Tê, tôi đi cùng cậu nha?”
Đại diện môn Toán chỉnh lại mắt kính, ít lời nhưng trúng trọng tâm: “Bài tập hôm nay để tôi làm giúp cậu nhé?”
Tê An bị cả nhóm bạn học vây quanh, sững người một chút, thật sự cảm động.
Nhưng cậu cũng rất biết điều.
Cậu hiểu rõ bản thân ở trong lớp không phải kiểu người được yêu thích, là một Beta mê hư vinh đã "chết vai", chưa từng thật sự giao tiếp thân thiết với mọi người.
Lúc từ chối từng người, cậu vẫn luôn kiên trì giữ vững nhân thiết.
Vô tình hay cố ý đều để lộ rằng có một Alpha rất mạnh, rất đáng tin đang quan tâm cậu.
Đã từng cùng cậu đến phòng y tế.
Quả nhiên, bạn học tốt bụng vừa nhìn qua lớp vỏ bọc kia liền hiểu ngay, nụ cười trên mặt lập tức trở nên gượng gạo.
Sau vài câu dặn dò Beta xinh đẹp hãy nghỉ ngơi tốt, họ liền rời đi.
Cánh cửa lớp khẽ đóng lại.
Chưa đến vài giây, bên ngoài bỗng nhiên trở nên ồn ào, từng trận gào thét khó hiểu và tiếng rít đầy phẫn nộ vang lên khắp hành lang.
…… Có thể là giáo viên thể chất của lớp nào đó lại đổ bệnh, tiết học bị huỷ.
Nhưng sau khi bắt đầu vào "công tác", Tê An không còn thời gian để ý động tĩnh bên ngoài phòng học nữa.
Cậu khoá cửa lớp lại trước.
May mà sáng nay 233 đã nhắc, dải khăn lụa yêu cầu mở rộng hợp tác bên G gia được cậu mang theo trong cặp.
233 nói: 【 Ký chủ không cần quá để tâm, dù sao nhân thiết của chúng ta là gần giống Omega, thái độ với công việc tay trái chỉ cần làm cho có lệ, sau này cũng sẽ lật xe thôi 】
Tê An hiểu.
Vì vậy lấy ra lọ sản phẩm mới của nhãn hiệu kia, giơ lên vỗ nhẹ lên dải khăn lụa, bắt đầu biên tập nội dung.
233 nhắc thêm: 【 Ký chủ, cái này…… Gần như yêu cầu phải bí mật chụp ảnh một vài bộ phận cơ thể của mình. Kiểu như trông thì giống đang quảng bá sản phẩm, nhưng thật ra là đang khoe thân 】
Cyber thẳng nam khựng lại.
Nghĩ đến vài quảng cáo nhỏ tình cờ thấy trên mạng, phát phúc lợi của các "nam Bồ Tát"……
Ờ thì…… Gần đúng là cái kiểu đó.
Trước kia đều do hệ thống tự động tạo số liệu, nhưng cốt truyện chính thức bắt đầu rồi, Tê An không thể tiếp tục lười biếng.
Beta lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng và uể oải.
Trần Lan vốn đã không kiên nhẫn với cậu, Kinh Trục Phong cũng không chuyển tiền, khiến cậu – một tiểu công nhân đã chẳng mấy tự tin – càng bị đả kích sâu sắc.
【 Tôi cảm thấy mình không đủ sức hấp dẫn…… Sau này cốt truyện không thể leo bảng nổi 】
233 hét toáng: 【 Sao có thể chứ! 】
Tê An nghĩ một lát, do dự tháo bỏ cúc áo sơmi, bật chế độ tự chụp.
Trên màn hình nhỏ, xương quai xanh mảnh khảnh hiện lên tinh tế mà sâu, cứ thế ngồi ngay ngắn, không cần tạo dáng cầu kỳ mà vẫn đủ đẹp.
Kéo lên một chút là chiếc cổ thon dài, chiếc cằm nhỏ nhắn, má đầy đặn.
Đôi môi đỏ mọng bị chính cậu cắn đến hơi nhòe màu.
Quả thật mang phong vị quyến rũ đến tận cùng.
Tê An ngày nào cũng nhìn mình, lại chẳng thấy có gì đặc biệt: “Vậy…… ổn không?”
233 vốn chỉ là AI, chẳng biết cảm nhận thực sự, chỉ biết vỗ tay tung hô và đưa ra các ý tưởng sưu tầm:
【 Dù sao tôi cũng thấy ký chủ thế nào cũng đẹp hết 】
【 Nhưng 233 quan sát thấy, rất nhiều học sinh bình thường chỉ cần mở một cúc áo sơmi, nếu chúng ta mở thêm một cái, sẽ càng hợp nhân thiết hơn? Trong lúc chụp còn có thể thả chút hoa lá gì đó 】
Tê An nghe cũng có lý, cố định điện thoại, chú ý không chụp lộ mặt.
Nhân thiết của cậu trên mạng là Omega bạch phú mỹ, không thể lộ mặt kẻo người quen ngoài đời nhận ra.
Sau đó bắt đầu quay chụp, chậm rãi cởi áo khoác, ngón tay trắng mảnh di chuyển, mở thêm một nút áo.
Nhưng cái áo sơmi này vốn không phải kiểu công sở kín đáo, vừa cảm xúc vừa trong suốt, cổ áo lại thấp.
Ánh sáng chiếu xuống, da trắng như tuyết lập tức hiện rõ.
Thậm chí còn ẩn ẩn chút sắc hồng nhàn nhạt.
Lờ mờ mơ hồ.
Tê An chụp xong lung tung vài tấm, nghiêng đầu áp má vào mặt bàn mát lạnh, hai vành tai đều đỏ lên: 【…… Kỳ cục thật 】
Cậu tự an ủi mình chỉ là một Beta, không như Omega phải để tâm nhiều như vậy, có bị nhìn thấy cũng chẳng sao, dù gì vẫn mặc quần áo mà.
Ngược lại là những fans từng nhìn ảnh "Gần", thậm chí đơn phương rơi vào ái tình cuồng nhiệt…… Nếu biết cậu chỉ là một Beta, nói không chừng sẽ thất vọng đến mức không thể vực dậy.
Cyber tiểu thẳng nam mở to đôi mắt xinh ướt đẫm, tiếp tục chỉnh sửa ảnh, vừa khoá kỹ cửa lớp, thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiếp đó là âm thanh nắm cửa lay động.
…… Thôi xong.
Hoảng loạn, Tê An vội vàng cất điện thoại, luống cuống mặc lại áo khoác.
Tê An: 【 Xong rồi xong rồi, sao còn có cả ô cửa nhỏ dành riêng cho giáo viên chủ nhiệm nữa…… Lâu quá không đi học, tôi quên béng mất, bên ngoài chắc không ai thấy nhỉ 】
Tê An mở cửa, may mắn không thấy bóng người nào.
Bây giờ vẫn đang trong giờ học. Có thể là có bạn quay lại lấy đồ, thấy cửa khoá nên lại rời đi rồi.
Hơn nữa…… Cậu thật ra cũng đâu có làm gì quá.
Chỉ là cởi áo khoác, mở hai cúc áo, chỉnh chỉnh thôi.
Góc độ đó còn chẳng thấy được điện thoại.
Nhưng Tê An cũng không dám liều nữa, sửa sang lại, nhắm mắt, gửi ảnh, tắt máy.
Lưu loát như nước chảy.
Cậu không muốn biết fans hay người qua đường sẽ mắng cậu qua loa đại khái kiểu gì.
-
Đúng lúc nghỉ trưa ở Nhị Trung Minh Thành, nhà ăn ồn ào vô cùng, tiếng trò chuyện rôm rả, tiếng bát đũa va chạm loảng xoảng.
Mấy Alpha như Vu Vị Bình từ nhỏ đã quen ăn nhà hàng cao cấp, không quen đồ ăn trong nhà ăn Nhị Trung, đều gọi đồ từ ngoài vào rồi tìm chỗ yên tĩnh mà ăn.
“Trục ca chẳng phải nói hôm nay gọi thêm vài món bồi bổ sao, định ăn chung với tụi mình mà, sao vẫn chưa tới vậy?”
“Chắc lại bị ép tiêm thuốc ức chế rồi.”
(Bộ này đúng gu tui luôn mấy bà ạ, tui rất phân vân không biết nên làm trước hay làm kính chiếu yêu trước đây)