Cổ Hồng Ý nắm lấy cổ tay y, trong cổ tay không có tiếng kinh mạch chảy, một vùng lặng lẽ như nước ngầm, nhưng vẫn cảm nhận được vết sẹo xăm mình có chút lõm xuống.
Trái tim Cổ Hồng Ý nhói lên từng đợt đau âm ỉ.
Y là một người đầy rẫy vết thương, một khối ngọc chưa được mài giũa, bị giơ lên thật cao rồi lại bị ném xuống thật mạnh, ôm lấy hài cốt của chính mình, vùi đầu vào đầu gối run rẩy.
Tàn Nguyệt nói y bạc bẽo, nói y đáng đời. Cổ Hồng Ý cũng biết trong mắt y không có gì cả, ít nhất, khinh thường mình là thật. Ở Hoa Sơn, thứ làm hắn tổn thương hơn cả nhát kiếm kia chính là ánh mắt lạnh lẽo của y, kèm theo một tiếng cười khẽ: “Đạo Bang không có kiếm khách. Ngươi không thích hợp luyện kiếm.”
Ngày xưa Cổ Hồng Ý cũng bất mãn với sự kiêu ngạo của y, nhưng sau khi gặp lại, chỉ trong mười lăm ngày ngắn ngủi, lại thay đổi rất nhiều về y. Y chỉ không giống một người bình thường, chỉ có sự sống thuần túy, không có cuộc sống trần thế.
Cuộc sống vốn rộng lớn, nhưng y lại chẳng biết gì cả. Chỉ cần cho y một chút ân huệ, một đôi dế mèn, một chiếc thuyền đầy hoa thược dược, đều có thể vui mừng đến mức ấy, con ngươi màu hổ phách vô thức mở to, giữa đó lấp lánh ánh vàng. Lại còn không tin, hàng mi cẩn thận rũ xuống, “Thật là mua cho ta sao?”
Y không mấy tin có người sẽ đối xử tốt với mình. Bên cạnh y không có ai đối xử tốt với y cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play