Sau khi ca ca rời đi, Lục Khỉ một mình nằm trên giường, gắt gao nắm lấy chiếc vòng ngọc cô nương tặng, cả đêm trằn trọc không sao chợp mắt. Trong đầu nàng không ngừng hiện lên những ký ức năm xưa: khi còn nhỏ cùng cô nương thả diều, cùng nhau đọc sách, tiếng cười trong veo vang vọng khắp vườn.
Nàng nhớ rõ, từ trước đến nay, chỉ cần nàng cần gì, cô nương đều không tiếc mà ban cho. Xuân hạ thu đông, quần áo lụa là, kiểu nào cũng là thứ tốt nhất. Mỗi lần cô nương ra ngoài, y phục trên người nàng chưa từng thua kém bất kỳ tiểu thư quan gia nào.
Chiếc vòng tay ngọc, khắc dòng chữ "Thượng thiện nhược thủy, nhuận vật vô tranh", như in sâu vào lòng. Rõ ràng là vật lạnh lẽo, vậy mà lại khiến lòng bàn tay nàng bỏng rát.
Nàng xứng sao? Một nha hoàn nho nhỏ như nàng, sao có thể xứng mang vật của cô nương?
Cứ như thế ngồi thẫn thờ cả đêm, lòng càng nghĩ càng quặn thắt. Sang đến ngày hôm sau, cả người như bị rút cạn sức lực, cố gắng gượng dậy thì lại phát hiện hơi thở phả lên mu bàn tay cũng nóng hổi lạ thường.
Nàng biết không ổn. Gần đây trời trở lạnh, nàng thân thể vốn cường tráng, không ngờ cũng bị nhiễm phong hàn.
Vốn thường ngày luôn dậy sớm, hôm nay lại mãi chưa rời giường, khiến nha hoàn bên ngoài sinh nghi, liền có người chạy vào xem, vừa trông thấy liền hoảng hốt:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play