Tiêu Chính Phong nghe vậy bèn khẽ cười, giọng mang chút bông đùa:
“Sóng to gió lớn gì ta chưa từng trải qua? Việc nhỏ này có đáng để nàng nhọc lòng đâu. Chẳng phải chỉ cần đưa tay là xong sao? Huống chi, nếu đi đường xa mà chẳng có phu nhân đi cùng, thì từ nay về sau chẳng phải ta cô đơn trằn trọc, đêm dài khó ngủ hay sao?”
A Yên nghe thế, má ửng hồng, liếc chàng một cái. Trong lòng thầm nghĩ, tuổi đã không còn trẻ, thế mà vẫn cái tính bông đùa chẳng nghiêm túc.
Mọi việc liền được quyết định như vậy. Tiêu Chính Phong viết một phong thư, sai người ngày đêm cấp tốc tám trăm dặm đưa về kinh, lấy cớ biên quan có biến động, xin thân chinh Tây Bắc thị sát quân vụ. Dù Tây Bắc mấy năm nay yên bình, nhưng muốn tìm ra chỗ khiếm khuyết thì há lại không có?
Vừa hay có một vị quan văn bị nghi tham ô quân lương. Tiêu Chính Phong liền nhân đó liệt kê từng điều việc tham nhũng mấy năm gần đây, lại xen kẽ tấu trình những việc vừa mắt thấy tai nghe khi đi tuần, lời lẽ rành mạch, cuối tấu còn xin nhân dịp này điều tra rõ ràng, xử nghiêm để răn đe, chỉnh đốn quân kỷ, khiến quan trường giữ được uy nghiêm.
Lời lẽ của chàng tha thiết đến mức khó ai nghi ngờ, bên kia Đức Long Đế lập tức phê chuẩn.
Thế là Thẩm Việt cùng mọi người đưa Nhu Nhu và Nhị hoàng tử hồi kinh, còn Tiêu Chính Phong thì dẫn A Yên lên đường ra biên cương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT