Giữa thế trận hai quân giằng co, ánh mắt Tiêu Chính Phong chợt bắt gặp nụ cười nhu hòa, dịu dàng của nữ nhân kia. Chỉ một thoáng thôi, lòng chàng bỗng lắng lại, bao nhiêu sát khí trong khoảnh khắc ấy cũng chậm rãi tan đi. Chàng kiên quyết dời mắt khỏi bóng hình ấy, cùng hài tử nằm gọn trong vòng tay nàng, để ánh nhìn một lần nữa dừng lại trên thân ảnh cao cao tại thượng của Đức Thuận Đế.
Tiêu Chính Phong bỗng xoay người xuống ngựa, đôi ủng sắt trầm trọng giẫm lên cỏ hoang và sỏi đá, vang lên những tiếng leng keng hữu lực, từng bước khắc sâu dấu chân trên mặt đất.
Trên bầu trời, một con ưng lớn sải cánh xẹt qua, để lại tiếng gió tanh nồng, rồi nhanh chóng biến mất vào khoảng không mênh mông, chỉ còn lại một đường bóng mờ nhạt nơi trời cao.
Tiến đến trước mặt Đức Thuận Đế, Tiêu Chính Phong quỳ một gối, trầm giọng bái kiến, rồi từng chữ vững vàng mà nói:
“Tề Vương tuyệt đối không hề thông đồng cùng địch phản quốc, thỉnh Hoàng thượng minh giám.”
Lời thốt ra, nặng tựa ngàn cân. Giữa chốn đế vương uy quyền và trăm vạn binh mã, có thứ nào hơn một câu nói của kẻ thống lĩnh quân đội ngay tại thời khắc mũi giáo chĩa thẳng vào nhau?
Tiếng chàng vừa dứt, phía sau, từng hàng tướng sĩ theo chàng vào sinh ra tử đồng loạt quỳ xuống. Đó là những binh hùng tướng mạnh, đã trải qua trăm trận, được chàng khổ công rèn luyện mấy năm trời. Tiếng giáp sắt cọ vào nhau, tiếng đầu gối quỳ xuống sỏi đá, tất cả hợp thành một thanh âm không quá lớn, nhưng lại nặng nề đến mức chấn động tâm can.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT