Hoàng hôn vừa buông, tuyết lớn lại ào ào trút xuống. Trong viện, đôi ba cánh nhạn lỡ chuyến bay về phương Nam còn cất tiếng kêu se sắt. Bên ngoài, gió thổi cuốn những bông tuyết đập vào tấm rèm nỉ trước cửa, vang lên những tiếng nặng nề, đục trầm.
Trong phòng A Yên lại ấm áp vô cùng. Từ ngày trời trở lạnh, lò than bạc trong phòng chưa từng nguội lửa. Giờ phút này, nàng tựa nghiêng trên sạp đầu giường đất, để Tề Hoàn hầu hạ, đưa tới chén cháo đậu phộng táo đỏ ủ mật. Mấy hôm trước, Tô cư sĩ đến bắt mạch, nói nàng có phần khí huyết không đủ, bèn dặn làm vài loại cháo bổ, mỗi ngày thay đổi một món để dưỡng thân.
Đôi khi, A Yên đưa tay chạm thử eo bụng mình, lại nhận ra nơi ấy đã thêm mấy phần nộn mềm, tròn đầy hơn trước. Điều này khiến nàng hơi ngẩn ngơ. Xưa nay nàng vẫn giữ dáng eo thon, chưa từng nghĩ rằng sau khi mang thai lại thành ra thế này. Dù nằm trong dự liệu, nhưng là nữ nhân, cũng khó tránh một tiếng thở dài.
Hôm nọ, Tiêu Chính Phong trông thấy nàng tò mò vuốt ve chỗ thịt mới, không khỏi bật cười. Hắn đưa tay sang chạm thử, bàn tay thô ráp, hơi lạnh lướt qua lớp thịt mềm, khiến nàng khẽ rùng mình, vội đẩy tay hắn ra.
Những ngày qua, hắn bận việc quân, lại cùng Tề Vương bàn bạc quốc sự, nay mới rảnh rỗi trở về. Vừa thấy dáng vẻ nũng nịu của nàng, cái bụng nhỏ tròn đầy, hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, bao mệt mỏi cũng tan biến.
“Béo một chút cũng tốt, thịt nhiều sờ vào mới êm,” Tiêu Chính Phong mỉm cười an ủi, khóe mày còn ẩn chút trêu ghẹo.
A Yên hừ nhẹ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT