Đêm nay, trước khi đi ngủ, A Yên buông mái tóc, đưa tay định lấy chiếc lược gỗ đào quen dùng để chải. Mái tóc nàng dài, mượt như tơ, óng ả như suối, mềm mại như tấm lụa thượng hạng. Ngày thường, mỗi khi hai người nằm bên nhau trên giường đất, Tiêu Chính Phong vẫn hay tùy ý vân vê một lọn tóc, thưởng thức như nâng niu báu vật.
Thế nhưng vừa đưa tay lần tìm, nàng lại sờ không thấy chiếc lược quen thuộc, liền ngạc nhiên:
“Lạ thật, chiếc lược gỗ đào ta vẫn dùng đâu rồi?”
Tề Hoàn và Lỗ Khỉ liếc nhau, vẻ mặt khó xử. Cuối cùng, Tề Hoàn tiến lên đáp:
“Hôm qua chiếc lược ấy chẳng may rơi xuống đất, bị ô uế, nên nô tỳ mang đi rửa sạch. Nhân tiện, tướng quân dặn đổi cho phu nhân một chiếc mới bằng gỗ tử đàn khắc hoa, xin phu nhân thử xem có thuận tay chăng.”
Nói rồi, A Yên đã thấy chiếc lược mới tinh đặt ngay trong tráp. Nàng thuận tay cầm lên, chải mấy lượt, nhưng vẫn nghi hoặc. Rơi xuống đất thì đã sao, cớ gì phải đổi hẳn một chiếc mới?
Tề Hoàn lanh trí, vội nói thêm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT