Nghĩ đến đây, nàng lại nhíu mày. Lý Minh Duyệt có được ký ức của đời trước, vì sao lại không quan tâm gì đến phu quân tương lai của mình, mà lại đi tìm Tề Vương?
Chỉ hơi suy nghĩ một chút, nàng liền hiểu ra. Có lẽ, đời trước Lý Minh Duyệt làm Hầu phu nhân còn chưa thỏa lòng, cảm thấy, làm hoàng hậu mới tốt?
Càng nghĩ nàng càng không thích Lý Minh Duyệt.
Đồng thời cũng có chút bận tâm, nhân duyên của con người thật sự là khó nói. Nếu tương lai Tiêu Chính Phong không cưới Lý Minh Duyệt, vậy cuộc đời sau này của hắn có vì thế mà thay đổi hay không?
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh khôi ngô tuấn tú, khí thế như núi của hắn, nàng lại nghĩ. Nam tử như vậy, bất luận duyên đến gặp ai, đều nhất định sẽ không bị mai một, sẽ tỏa ra hào quang của bản thân hắn.
Chỉ cần cô nương Lý Minh Duyệt sau khi câu dẫn được Tề Vương, đừng giẫm đạp phu quân kiếp trước của mình là được.
Từ khi được trọng sinh, đây là lần đầu tiên nàng bắt đầu quan tâm đến vận mệnh của một nam tử.
**********
Cỗ kiệu của A Yên mới vừa quẹo vào ngõ Tiểu Tường Phượng, đã thấy có một người cưỡi trên con ngựa cao to, đứng chờ từ bao giờ.
Nếu là trước kia, tất nhiên là chủ nhân của tòa viện số hai ngõ Tiểu Tường Phượng – Yến Vương. Nhưng hôm nay lại không phải Yến Vương, mà là Thái tử điện hạ văn nhã thong dong.
Thái tử điện hạ cưỡi ngựa đến trước kiệu của A Yên, ấm giọng cười nói: “A Yên, sao hôm nay nàng về sớm vậy?”
A Yên ở trong kiệu, nói truyền ra. “A Yên bái kiến thái tử điện hạ.”
Thái tử nghe giọng nói của nàng có vẻ xa cách, thoáng nhíu mày rất nhẹ, vẫn tươi cười như xưa. “Hôm nay đứng ở xa xa nhìn thấy A Yên, vốn muốn bước qua thăm hỏi, không ngờ lại bị mọi người vây quanh cản trở, lát sau lại không thấy A Yên đâu nữa. Không ngờ nàng lại về nhà sớm vậy, không biết làm sao, bổn điện hạ đành phải tự mình đuổi theo về đây.”
A Yên chỉ suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “Điện hạ, hiện thời đã đến trước cửa Cố phủ, phụ thân vừa vặn cũng ở trong phủ, sao không vào phủ ngồi chơi một lát?”
Thái tử nghe nàng nói vậy, nhất thời cảm thấy cảm giác xa cách vừa rồi của mình chỉ là ảo giác mà thôi, A Yên không hề lãnh đạm với mình chút nào, vội mỉm cười gật đầu. “Hay lắm, lúc trước Cố Tể tướng đến biên cương đốc quân, bổn điện hạ vốn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo tể tướng đại nhân, bây giờ vào gặp càng hay.”
Chưa dứt câu, lại nghe có giọng nói lành lạnh vang lên: “Điện hạ muốn đến lãnh giáo tể tướng đại nhân, sao có thể bỏ rơi huynh đệ chứ?”
Thái tử nhìn sang, người nói chuyện chính là Yến Vương.
Yến Vương cũng vừa mới cưỡi ngựa chạy về phủ, giờ đang nghiêng mình dựa người cạnh con sử tử đá trấn giữ trước đại môn, đầu đội ngọc quan tím đen, áo choàng đỏ phất phới, diễm lệ tiêu sái, phong lưu hàm súc.
A Yên nghe thấy giọng nói của người này, lập tức toàn thân đều không thoải mái.
Thái tử thấy là Yến Vương, đương nhiên khó mà nói lời cự tuyệt, đành phải gật đầu cười. “Hoàng đệ nói gì vậy, đệ cùng tể tướng đại nhân là hàng xóm. Nếu đã muốn đi, sao ta có thể ngăn cản đệ được.”
Nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt hắn lại tỏ rõ hắn không hề có suy nghĩ như vậy.
Vốn muốn mượn cơ hội này nhắc Cố tể tướng về chuyện hôn sự. Bây giờ tự nhiên lại nhảy ra một cái bóng đèn, thái tử biết rõ, sợ là đành phải gác lại ý định.
Phá rối được đại sự của thái tử, nhưng Yến Vương cũng không hào hứng lắm. Hắn chán nản quét mắt nhìn cỗ kiệu kia một cái, đôi môi mỏng xinh đẹp nhếch lên một nụ cười châm biếm.
“Thái tử ca ca, xin mời.”
Cứ như vậy, ngày đầu tiên nàng đến nữ học sau khi trọng sinh, lúc trở về, phía sau liền có thêm hai vị thần giữ cửa. Một là đương kim thái tử, một là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất – Yến Vương.
Vẻ mặt nàng lãnh đạm, ánh mắt cũng lạnh nhạt, cẩn thận ẩn giấu bất đắc dĩ trong lòng, cung kính mà khách khí mời hai vị thần giữ cửa vào nhà. Sau đó để phụ thân tự mình chiêu đãi họ ở chính đường, còn nàng lại nói tiếng cáo từ, vội vàng chạy về tây sương phòng.
Nếu như đời trước, nàng trẻ người non dạ, đối với lòng ái mộ của các nam nhân cũng chỉ có kiến thức nửa vời thì nay, nàng đã thấu hiểu rất rõ ràng.
Cả hai nam nhân này đều muốn cưới nàng. Yến Vương tính tình trẻ con, cố ý đùa bỡn châm chọc để lôi kéo sự chú ý của nàng. Còn thái tử, lại là một người trầm ổn nho nhã và thận trọng.
A Yên được Thanh Phong hầu hạ tẩy trang, tháo trang sức. Nàng nhìn dung mạo tinh xảo trong gương đồng, không khỏi nhíu mày, hỏi: “Thanh Phong, ngươi cảm thấy tướng mạo của ta thế nào?”
Thanh Phong chưa từng nghĩ A Yên đột nhiên lại hỏi vấn đề này, vừa chải đầu cho A Yên vừa đáp. “Tiểu thư thiên tư quốc sắc, trong khắp thành Yến Kinh này, sợ là không ai sánh được.”
A Yên nghe xong cũng không vui vẻ, chỉ kinh ngạc nhìn người trong gương. “Thanh Phong, ngươi có biết, ta thà rằng mình có dung mạo bình thường, thà rằng được sinh ra không gia đình tiểu hộ…”
Nếu như không phải vì dung mạo tuyệt thế này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có chuyện, vừa ra khỏi cửa một lát, ra về đã mọc ra hai cái đuôi. Hết lần này đến lần khác, thân phận và địa vị của hai vị đó, thật sự Cố gia nàng không thể với cao.
Thở dài, không ngừng hồi tưởng đến dung nhan phong lưu diễm lệ lại thấp thoáng cô đơn của Yến Vương, cùng với ánh mắt nho nhã hàm súc của thái tử.
Hai nam nhân, mỗi người mỗi vẻ. Kỳ thật, đời trước nàng đều từng có tình cảm mông lung mơ hồ với họ.
Nhưng mà, theo quỹ đạo nhân sinh bình thường, cả hai đều nhất định không thể thoát được số kiếp đế vương đoản mệnh.
Cho dù bỏ qua vấn đề này, thì cả hai người vẫn không phải là phu quân chân chính.
Yến Vương dù có tình ý với nàng, nhưng năm đó khi cha nàng bị vấn trách, nàng phải gả vội gả vàng vào phủ Uy Viễn Hầu, chẳng phải hắn cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn thôi sao?
Tình yêu hắn giành cho nàng, đương nhiên không chống đỡ nổi sức nặng của vạn dặm giang sơn.
Khi hắn ngồi trên ngôi cao nhìn xuống chúng nhân, bên cạnh sớm đã có hậu cung ba nghìn giai lệ. Còn nàng, chỉ là một phụ nữ đã có chồng, quỳ ở bên dưới mà thôi.
A Yên khẽ thở dài, nhấc đôi tay mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen như mực của mình.
Thế gian này, nam nhân có cả ngàn cả vạn. Riêng hai vị này, nàng chớ nên đụng vào thì hơn.
Hiện thời, chỉ cầu sao bọn họ đừng tới trêu chọc mình là được.