Từ ngày Tiêu Chính Phong rời phủ, A Yên ở nhà cũng chẳng có việc gì gấp, bèn tự tay làm vài món điểm tâm, lại nghĩ sắp sang thu, nên đem trước sau trong phủ thu xếp lại một lượt. Nàng giặt sạch chỗ y phục mùa hạ của chàng, cất gọn gàng, đồng thời lấy quần áo thu – đông ra phơi nắng, thừa lúc tiết trời đẹp để hong cho thơm tho, rồi mới thu vào.
Việc nối tiếp việc, bận rộn một hồi cũng khiến ngày tháng trôi mau, chẳng kịp cảm thấy cô quạnh. Chỉ là, đến đêm, khi thu ý đã đậm, gió thu ngoài trời bỗng nổi lên từng trận, cát bụi cuốn theo gào rít, đập vào song cửa sổ, nghe mà thấm vào tận tâm can.
Trước kia, nàng vốn thích nghe thứ âm thanh ấy. Thu mình trong lòng Tiêu Chính Phong, nghe tiếng gió, nàng lại thấy an ổn lạ thường, như thể mưa gió ngoài kia chẳng hề hấn gì, chỉ càng khiến nàng cảm nhận rõ sự vững chãi, ấm áp của người đàn ông ấy. Có một loại hương vị “đồng cam cộng khổ” chẳng thể tả thành lời.
Nhưng nay, cảnh còn mà người đã vắng, nàng cô gối chiếc, khó bề chợp mắt, chỉ đếm từng ngày mong chàng mau trở về.
Rốt cuộc, ngay trước tiết Thượng Nguyên, Tiêu Chính Phong cũng trở lại.
Lần này chàng hồi kinh, động tĩnh còn lớn hơn khi đi. Lúc rời mang theo hai cỗ xe, nay trở về lại kéo tới ba cỗ, còn kèm theo mấy người theo hầu.
Xa nhau hơn một tháng, nỗi nhớ thương như trào dâng, chàng chẳng kịp sắp đặt gì, liền thẳng vào hậu viện tìm nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT