Ngay sau đó, A Yên nghe thấy một giọng nói trầm thấp, cung kính bẩm báo với ai đó:
“Hầu gia, vừa rồi thuộc hạ vô ý rẽ vào một con hẻm, suýt đụng phải một lão ma ma, may mắn không có gì đáng ngại.”
Kế đó, một âm thanh uy nghiêm trầm ổn vang lên, từng chữ thong thả như gió đêm lướt qua mặt hồ:
“Đi hỏi thăm một chút, đừng để người vô tội chịu oan uổng.”
A Yên chống tay xuống đất, gắng gượng đứng lên. Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, khẽ lắc đầu đáp:
“Ta không sao… chỉ là bị dọa sợ mà tự mình vấp ngã thôi.”
Trước mặt nàng là một thị vệ, thấy nàng ngẩng đầu, để lộ vết sẹo xấu xí chạy dọc nửa gương mặt, hắn hơi sững lại. Nhưng khác với những người trước đây, trong ánh mắt thị vệ không hề có sự ghét bỏ hay kinh tởm, chỉ là thoáng nghi hoặc. Nhìn dung mạo tàn tạ, hắn nhất thời cứ ngỡ nàng đã là một bà lão tuổi xế chiều.
A Yên lại cúi đầu thật thấp. Nàng biết, dù mới hai mươi sáu tuổi, nhưng trong mắt người đời, e rằng nàng trông chẳng khác gì một phụ nhân ngoài ba mươi, bốn mươi.
Vẻ đẹp của nữ nhân vốn mỏng manh như sương khói, chỉ một chút phong sương cũng đủ héo tàn. Huống hồ nàng đã vất vả bươn chải, hao mòn từng ngày, sao có thể không tàn tạ?
Đúng lúc ấy, một đôi mắt sáng sắc lạnh bỗng rơi thẳng lên người nàng. Ánh nhìn ấy như mũi tên chạm đến tận đáy lòng. Người kia khẽ cau mày, trầm giọng ra lệnh:
“Đưa lão ma ma kia đến đây, bổn hầu muốn đích thân hỏi rõ.”
Hắn – Bình Tây Hầu – là người nổi danh với thính lực và trí nhớ hơn người. Đã từng nghe qua một lần, dù là mười năm trước, cũng khó lòng quên.
Vừa rồi, giọng nói yếu ớt kia… nếu hắn không nghe lầm, chẳng phải chính là thanh âm của Tam tiểu thư phủ Tể tướng ở Yến Kinh năm xưa – Cố Yên?
Hơn mười năm trước, hắn chỉ là một võ tướng nhỏ bé, còn nàng là ái nữ kiêu sa của Cố gia, cao cao tại thượng, hắn chẳng dám mơ chạm tới.
Nhưng nhân duyên hảo hợp, hắn đã từng có may mắn gặp nàng một lần.
Hắn khẽ nheo mắt, bình tĩnh dặn dò:
“Mời bà ấy đến đây một lát.”
Một chữ “Mời” thôi, nhưng rơi vào tai thị vệ lại khiến lòng run lên. Mọi người đều biết, Bình Tây Hầu quyền khuynh triều đình, tính tình khiêm nhã nhưng nghiêm cẩn, người có thể khiến hắn dùng đến chữ “mời” trên đời này… chẳng mấy ai.
Chẳng bao lâu sau, A Yên với dáng vẻ chật vật đã được dẫn đến trước chiến mã của Bình Tây Hầu. Nàng quỳ xuống, thi lễ thật cung kính, chẳng dám ngẩng đầu.
Bình Tây Hầu cúi mắt nhìn nàng. Trên mái tóc nàng đã lốm đốm vài sợi bạc, bên ngoài khoác chiếc áo gấm đã sờn, bên trong vá chằng vá chịt – trông vừa tội nghiệp vừa tức cười.
Nàng cúi đầu quá thấp, hắn chẳng thấy rõ gương mặt, chỉ nhìn thấy đôi bàn tay chống trên đất. Đôi tay khô nẻ, gầy guộc, mang theo dấu vết của năm tháng cơ cực.
Cổ họng Bình Tây Hầu bỗng khô khốc, một cảm giác khó tả tràn lên nơi lồng ngực.
Thực ra, hắn và nàng vốn chẳng hề thân quen, chỉ là vì một cơ duyên mà gặp gỡ đôi lần. Nhưng từ ngày ấy, bóng dáng nữ tử đứng dưới tán đào nhẹ nhàng đỡ cánh hoa rơi… hắn vẫn lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Những năm dài chinh chiến nơi biên tái, giữa gió cát mịt mù, đôi khi hắn lại nhớ đến bóng dáng ấy.
Giờ đây, khi đã quyền thế hiển hách, cưỡi tuấn mã quay lưng với chốn Yến Kinh phồn hoa, cúi nhìn người phụ nữ dáng vẻ tàn tạ quỳ dưới chân mình, Bình Tây Hầu chậm rãi mở miệng:
“Ngươi… có thể ngẩng đầu lên không?”
A Yên hơi ngỡ ngàng, song vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Một khắc ấy, nàng trông thấy một nam nhân khôi ngô, cao lớn, khoác huyền bào nạm kim tuyến, thắt đai ngọc lấp lánh, ngồi thẳng tắp trên chiến mã oai phong.
Đôi mắt sâu thẳm của Bình Tây Hầu khẽ giao động. Cho dù vết sẹo dữ tợn hủy hoại dung nhan nàng, hắn vẫn nhận ra – đây chính là Tam cô nương Cố gia xinh đẹp vô song năm nào.
Cổ họng hắn nhúc nhích, trầm ngâm một hồi mới cất tiếng, giọng khàn khàn như mang theo cả mười năm phong sương:
“Ngươi… là Tam cô nương Cố gia đúng không? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?”
A Yên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn người nọ, trông rõ khuôn mặt cương nghị cứng cỏi, hàng mi như lưỡi đao, đôi mắt sáng như sao, nhưng nhất thời nàng vẫn không nhớ nổi. Mình có quen biết hắn ư?
Còn về câu hỏi của hắn, mình nên đáp lời như thế nào đây?
Tể tướng Cố gia suy bại, phủ Tấn Giang Hầu cũng điêu tàn, một đám người tứ tán bốn phương. Nàng mang theo phu quân bệnh nặng cùng đứa cháu chồng mười mấy tuổi, đã trải qua bao nhiêu đau khổ. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình nàng lẻ loi, mặc trên người bộ quần áo hoang đường đến nực cười, giống như một bà điên quỳ ở nơi này, sợ hãi không dám đáp trả câu hỏi của bậc vương hầu quyền cao chức trọng.
Bình Tây Hầu thấy lâu rồi mà nàng vẫn chưa trả lời, nhàn nhạt ra lệnh: “Vừa rồi là bổn hầu trị thuộc hạ không nghiêm, mới khiến cho kinh mã xông nhầm vào phu nhân. Bây giờ, mời phu nhân theo bổn hầu về phủ, bổn hầu sẽ mời đại phu kiểm tra sức khỏe cho phu nhân.”
************
A Yên bị dẫn về Hầu phủ, đại phu bắt mạch xong cũng không có gì đặc biệt, chỉ nói do ngày thường quá vất vả, sức khỏe bị hao mòn ghê gớm.
Lúc này có thị nữ dâng lên trà nóng chống hàn, còn có thị nữ mang hộp cơm đến, bên trong có rất nhiều món ăn phong phú.
Bấy giờ, A Yên đã không còn bất cứ phòng bị gì nữa.
Nàng đói.
Nàng cúi đầu, bắt đầu ăn.
Xuyên qua song cửa sổ, Bình Tây Hầu lẳng lặng chăm chú nhìn hình dung tiều tụy của người đàn bà khốn khổ. Nhìn rất lâu, mãi cho đến khi nàng cuối cùng cũng ăn no, hắn mới đi vào.
A Yên vừa thấy Bình Tây Hầu đi vào, liền vội vàng quỳ xuống.
Giờ khắc này, nàng đã biết, người trước mặt chính là Bình Tây Hầu quyền khuynh triều đình, trong thành Yến Kinh này không ai không phải kiêng dè.
Uy danh của hắn lan xa, ngay cả cái trấn nhỏ trong thâm sơn cùng cốc của nàng mà cũng có lần nghe đến đại danh của hắn rồi.
Trong mơ hồ nàng cũng nhớ lại, người này năm xưa mình đã từng gặp qua.
Nhưng đó là chuyện ngày xưa lúc nàng chưa được gả đi, khi đó hắn còn trẻ, chỉ là một võ tướng đi theo sau lưng Tề Vương mới đánh thắng trận, chưa có công danh gì nhiều, cũng không có mấy người chú ý đến hắn.
Bình Tây Hầu nhìn nữ nhân quỳ trên mặt đất, trầm ngâm một lát, suy nghĩ xem nên xưng hô với nàng như thế nào. Cuối cùng vẫn nói: “Thẩm phu nhân.”
Đầu ngón tay A Yên run rẩy, đã rất nhiều năm rồi không có ai gọi nàng như vậy.
Phu quân của nàng bệnh nặng không qua khỏi, trước lúc lâm chung có để lại lời trăn trối, muốn nàng chăm sóc cho đứa cháu của y.
Một dao cắt xuống, nàng trở thành người đàn bà xấu xí dữ tợn, đầu tóc rối bù, người đầy bụi đất, lặng lẽ thờ phụng đứa cháu chồng.
Mọi người ngày thường vẫn tùy ý gọi nàng một tiếng “Thẩm bà tử” hoặc là “Thẩm a thẩm”
Cái danh xưng “Trầm phu nhân” này, quá mức xa xôi, xa đến nỗi đến nàng cũng cơ hồ quên mất.
Bình Tây Hầu thấy nàng như thế, vội cho nàng đứng dậy, miễn cưỡng cười nhẹ:
“Phu nhân không cần căng thẳng, mặc dù bổn hầu không quen biết bà, nhưng lại có duyên qua lại vài lần với Cố tể tướng phụ thân của phu nhân. Hiện thời nếu phu nhân đã gặp rủi ro, bổn hầu mạo muội hỏi một câu, phu nhân vì sao lại luân lạc đầu đường thế này? Nếu có thể, bổn hầu có lẽ sẽ giúp được phu nhân phần nào.”
A Yên nghe xong, trong lòng có chút ấm áp. Nàng cũng nhìn ra, Bình Yêu Hầu ngược lại là người phúc hậu.
Nàng lập tức nở nụ cười, cúi đầu định kể chuyện đời mình, nhưng cuối cùng lại nói: “Thế sự tang thương, ngàn vạn lần cũng không dám nghĩ đến A Yên lại được Hầu gia cứu trợ như hôm nay. Cảm tạ bữa cơm của Hầu gia, A Yên quả thật không có gì để báo đáp.”
Bình Tây Hầu nhíu mày, quan sát nàng rồi nói: “Phu nhân, Thẩm Việt kia nhận của bà mười năm ơn nuôi dưỡng, hiện thời tên đề bảng vàng, trở thành rể hiền hoàng gia, lại từ chối không cho bà vào cửa. Thật sự là kẻ vong ân bội nghĩa. Nếu phu nhân đồng ý, bổn hầu sẽ bẩm cáo chuyện này lên Hoàng thượng, giúp phu nhân đòi lại công bằng.”
A Yên nghe xong lại lắc đầu, nhàn nhạt nói:
“Hầu gia, Thẩm Việt dù bất hiếu, dù vong ân bội nghĩa nhưng cũng là thói thường của con người. Trên thế gian, người tri ân tất báo chỉ là số ít, nên mới có thể nhận được lời tán dương thiên cổ. Còn nữa, A Yên vất vả mười năm nuôi dưỡng nó, vốn không phải cầu xin nó báo đáp, mà là vì lời dặn dò trước lúc lâm chung của phu quân. Hôm nay A Yên thấy hắn ở nhà cao, được phong quan lớn, nhận lại mẫu thân, cưới công chúa, coi như công thành danh toại, A Yên đã không phụ lời nhờ vả của phu quân lúc lâm chung.”
Hàng mi của Bình Tây Hầu càng nhíu chặt: “Phu nhân nhìn kẻ vong ân bội nghĩa kia thăng chức rất nhanh, chẳng lẽ trong lòng không chút oán hận sao? Chẳng lẽ chưa từng tiếc hận cho mười năm vất vả của mình sao?”
A Yên vẫn mỉm cười như cũ, cười đến lạnh nhạt: “A Yên tin tưởng, ác nhân cuối cùng có lúc ác báo. Nó là do chính tay ta nuôi dưỡng, ta không muốn nó bị hủy trong tay ta. Thế sự hay thay đổi, tương lai, một ngày nào đó nó sẽ nhận được báo ứng tương xứng. Cố Yên ta, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.”
Bình Tây Hầu nghe nói như thế, lẳng lặng nhìn nữ tử với vết sẹo dữ tợn bên cạnh. Nàng gầy gò tiều tụy đứng nơi đó, lại mơ hồ toát lên vẻ điềm tĩnh thoải mái.
Hắn than nhẹ một tiếng, nhìn nàng thật sâu, thử thăm dò: “Không biết phu nhân sau khi rời khỏi thành Yến Kinh, có dự tính gì không?”
A Yên cúi đầu: “Vẫn chưa, phiêu bạt theo gió thôi, đến đâu hay đến đó vậy.”
Bình Tây Hầu suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Phu nhân, trong phủ ta có Đông thư phòng, đến nay chưa có ai trông nom. Nếu phu nhân không chê, có thể lưu lại trong phủ, giúp ta lo liệu Đông thư phòng hay không?”
Nghe nói như thế, A Yên mỉm cười. Cười một tiếng, ánh mắt thấp thoáng như có ánh sao xẹt qua, phát sáng lấp lánh.
Nàng cười, nhìn qua Bình Tây Hầu, lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của Hầu gia, nhưng A Yên mười năm qua lăn lộn phố phường, hiện thời đã dốt đặc cán mai, sợ sẽ phụ lời nhờ vả của Hầu gia.”
Bình Tây Hầu nghe xong, hơi nhíu mày, nói: “Trong Hầu phủ còn có một hoa viên nhỏ, trong nội viện vẫn luôn hỗn loạn không chịu nổi do không có người cai quản. Nếu phu nhân không thích làm việc thư phòng, mạo muội hỏi một câu, có thể hay không…”
A Yên đã hiểu ý của Bình Tây Hầu. Hắn cũng cẩn thận, vừa không muốn tổn thương đến tự ái thể diện của nàng lại vừa muốn nâng đỡ nàng. Ánh mắt nàng đầy vẻ cảm kích, nhưng nàng vẫn cười, lắc đầu:
“Hầu gia, A Yên hiện thời đã quen phiêu bạt phố phường, Hầu phủ quy củ quá nhiều, sợ không thể quen được.”
Bình Tây Hầu nghe vậy, đôi môi kiên nghị nhẹ nhàng mím lại, cứ vậy nhìn nàng.
A Yên quay mặt sang chỗ khác, nhìn qua song cửa sổ chạm trổ hướng về sắc trời bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Hiện thời sắc trời đã tối, A Yên phải đi rồi.”
Bình Tây Hầu khép hờ đôi mắt, cất giọng khàn khàn: “Phu nhân, bổn hầu sai người tiễn bà ra ngoài.”
Đúng lúc A Yên bước ra khỏi cửa, Bình Tây Hầu nhìn nàng mặc dù phục trang tức cười nhưng vẫn lờ mờ thấy lại tư thái thướt tha xinh đẹp khi xưa, trái tim khẽ rung động, nhẹ nhàng nắm chặt hai quyền, đột nhiên trầm giọng hỏi:
“Phu nhân, nếu tất cả có thể quay trở lại, nàng có chọn lại con đường như ngày hôm nay hay không?”