Đúng lúc đó ở phía bên kia, Tề Vương không kiên nhẫn nói gì đó, rồi lạnh lùng xoay người bỏ đi. Lý Minh Duyệt hoảng hốt, vội vàng đuổi theo.
A Yên nhíu mày, thấp giọng nói: “Đúng thật là vô liêm sỉ.”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã vang lên giọng nói lành lạnh, mang theo nét trào phúng quen thuộc.
“A Yên, ta đang nói sao không thấy ngươi đâu cả, hóa ra là chạy sang đây tìm hắn.”
Người đến chính là Yến Vương. Trông hắn có vẻ không vui, vừa quan sát thần sắc A Yên vừa đùa cợt: “Đừng nhìn nữa, người ta cũng đã đi xa lắm rồi!”
A Yên chầm chập quay đầu lại, nhìn Yến Vương một cái: “A Yên bái kiến điện hạ.”
Thái độ ôn hòa, không mặn không nhạt.
Yến Vương lập tức có phần ảo não, tiến lại gần, buồn bực dùng quạt nâng cằm A Yên lên. “Cố Yên, ta vẫn cho rằng người trong lòng ngươi thương nhớ là thái tử, thật không ngờ, chỉ chớp mắt ngươi liền nhìn trúng Tề Vương? Ngươi quen biết hắn sao? Ngươi gặp hắn được mấy lần? Chưa gì mà đã nhìn đắm đuối mãi không thể chuyển mắt?”
Hắn ngừng một lát, bỗng nhiên lại nói: “Hắn hiện thời đã hai mươi bảy tuổi, vương phi vào phủ cũng đã được gần mười năm. Ngươi đang muốn gả cho người ta làm trắc phi sao?”
A Yên biết Yến Vương đã hiểu lầm, nhưng nàng không màng quan tâm. Có điều, vì phòng ngừa hiểu lầm này có thể ảnh hưởng đến chuyện tương lai, nàng đành cười khẽ, nhẫn nại giải thích.
“Ta chỉ không ưa hành vi vừa rồi mà thôi. Đối với Tề Vương, thật không có ý gì khác. Yến Vương điện hạ, xin ngài đừng tự mình suy diễn nữa, hủy hoại danh dự của ta.”
Vừa nói nàng vừa đưa tay, lưu loát mà vững vàng nắm chặt cây quạt, nhìn thẳng vào mắt Yến Vương, nói nhạt. “Điện hạ, nếu không có chuyện gì khác, A Yên cáo từ trước.”
Nói xong liền buông quạt, mặc kệ Yến Vương giật mình ngẩn ngơ ở đó, bỏ đi một mạch.
Ai ngờ Yến Vương lại tiến lên, níu lấy cổ tay nàng, vẻ mặt âm trầm nhìn nàng chằm chằm.
Nàng cũng chẳng lo sợ, ngoái đầu nhìn lại hắn, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thẳng thắn.
Hơi thở Yến Vương từ thô nặng đến bình tĩnh. Một lúc sau, rốt cuộc hắn cũng nặn ra được một nụ cười, giọng nói mang theo mấy phần yêu chiều. “A Yên, nàng đừng nóng giận, vừa rồi chỉ vì ta có chút buồn bực mà thôi.”
A Yên dừng bước, lấy lại tinh thần, nghiêm túc nhìn Yến Vương.
Nam nhân này một đời phong lưu, đuôi mắt lấp lánh hoa đào, trong lòng lại bừng bừng dã tâm.
Thật ra, A Yên cũng từng suy nghĩ, đời này, nên gả cho ai thì tốt đây.
Nhưng bất luận nàng lựa chọn gả cho ai, cũng không nên là hắn.
Nếu hắn thành công, thì chính là hậu cung ba nghìn. Cho dù nàng có leo lên ngôi hậu thì đã sao, không phải cũng đành chịu cảnh cùng vô số nữ nhân hưởng chung một chồng ư?
Còn như hắn bất thành, không những liên lụy đến nàng, mà còn đến cả người thân.
A Yên khép hờ mắt. Kỳ thật, đối với nam nhân từng là hàng xóm nhiều năm lại thích trêu chọc nàng kia, vào thời niên thiếu thanh xuân ấy, có lẽ trong lòng nàng cũng đã từng rung động. Chỉ là rung động đó quá nhẹ, quá nhạt, duyên phận cũng quá mức ngắn ngủi. Năm tháng dần trôi, đôi chút rung động nhạt nhẽo ấy đã bị thời gian gội rửa, sớm đã biến mất không còn dấu vết.
Vì vậy A Yên khẽ cười, tỉnh táo mà bình thản nhìn Yến Vương.
“Điện hạ, ngài là Yến Vương điện hạ, phụ thân kính ngài, A Yên cũng kính ngài. Ngài lại là hàng xóm của A Yên, A Yên xem ngài như bằng hữu mà đối đãi. Những lời ngài vừa nói, tuy khiến A Yên cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng nể tình mấy năm láng giềng của chúng ta, A Yên sẽ không so đo. A Yên đã không tức giận, Yến Vương ngài cũng không cần mất hứng. Vốn dĩ chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến ngài.”
Nói xong, nàng cúi đầu, dịu dàng nói: “Điện hạ, mấy ngày nay sức khỏe A Yên không tốt, xin cáo từ trước.”
Yến Vương không khỏi ngẩn ngơ, sau khi suy nghĩ kỹ càng, trong lòng bắt đầu đau âm ỉ. Biết rõ hai năm qua mình cứ liên tục dây dưa, ái muội không rõ, nay thấy nàng nói chuyện với người khác, lập tức lại gần trêu chọc nói móc. Trước đây nàng cũng u mê, chưa từng giải thích rõ ràng.
Hiện thời, rõ ràng là cự tuyệt.
Lời cự tuyệt đơn giản, mà vô cùng rõ ràng.
Yến Vương không khỏi cười khổ.
Đúng vào lúc này, Tề Vương bỏ rơi Lý Minh Duyệt rồi tìm được Tiêu Chính Phong ở phía sau núi, trên đường quay về vừa vặn chứng kiến Yến Vương đang nắm chặt cổ tay A Yên, liền dừng bước, tránh sang một bên.
Tiêu Chính Phong đang buồn bã mất mát, ngay cả khi Tề Vương tìm được hắn, hắn vẫn còn lơ mơ không biết trời đất ngày tháng, trong đầu chỉ toàn là dáng người uyển duyển của nàng lúc rời đi. Đi đến đây không ngờ gặp được nàng, lại thấy nàng đang bị Yến Vương điện hạ nắm chặt cổ tay.
Xa xa hắn nhìn không rõ, nheo mắt nhíu mày nhìn cho kỹ, chỉ cảm thấy khoảng cách giữ hai người họ rất gần, dường như vô cùng thân mật.
Tề Vương thấp giọng nói với Tiêu Chính Phong. “Chúng ta đi vòng đường khác.”
Tiêu Chính Phong lơ ngơ gật đầu bước theo. Đợi đến khi không còn nhìn thấy hai người kia nữa, hắn mới nhíu hàng mày rậm, hỏi: “Nữ tử vừa rồi là ai vậy ạ?”
Tề Vương chỉ cho rằng Tiêu Chính Phong hiếu kỳ, liền thuận miệng nói: “Đó là viên ngọc quý trong tay đương kim tể tướng Cố Tề, là đích nữ duy nhất do chính thê của ông ta sinh ra, khuê danh là Yên.”
Tiêu Chính Phong vốn cũng có suy đoán, nghe Tề Vương nói vậy, quả nhiên là cao không với tới. Nhớ lại cảnh vừa rồi nàng cùng Yến Vương thân mật, trong lòng không khỏi mất mát.
Đích nữ của Cố tể tướng, hắn cũng đã mấy lần nghe nói đến, biết rằng nàng được dự đoán sẽ trở thành thái tử phi, không ngờ nàng lại liên quan đến cả Yến Vương.
Tề Vương hình như nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên nói: “Yến Vương đúng là một kẻ đa tình, hóa ra đã nhìn sai hắn.”