Phủ đệ của Tri Quân đại nhân quả là một tòa trạch viện rộng rãi, quy mô đường bệ. Ngay ngoài cửa chính, bức ảnh bích đập vào mắt là một chữ “Phúc” son đỏ, vốn rực rỡ khi đầu năm mới dựng lên, nay qua tháng ngày phong tuyết, sắc đỏ đã bạc đi, loang lổ thành màu trắng ngà.
Tiêu Chính Phong cùng A Yên theo chân gia nhân tiến vào, dọc hành lang dẫn thẳng đến cửa thuỳ hoa. Chưa kịp bước qua, đã nghe tiếng cười sang sảng của một nam tử trung niên vọng ra.
Người ấy mặt trắng, thân hình hơi mập, râu ria tỉa tót gọn gàng, vận một bộ lăng la rực rỡ, cổ tay đeo chuỗi hạt châu vàng óng ánh — chính là Đàm Kiệt, Tri Quân Cẩm Giang Thành, đồng liêu của Tiêu Chính Phong.
Theo lễ, võ tướng gặp văn quan vốn phải hành lễ trước. Nhưng Đàm Kiệt lại tỏ ra hiền hòa, không hề giữ bộ giá, cũng chẳng câu nệ lễ nghi, nhanh nhẹn tiến lên, miệng cười rạng rỡ gọi một tiếng “Tiêu lão đệ” thân mật. Khi ánh mắt ông ta dừng lại nơi A Yên, thần sắc lập tức sáng bừng, buột miệng khen:
“Ai u… đây chẳng phải đệ muội sao? Quả thực dung nhan khuynh quốc, khiến lão huynh ta nhìn cũng hoa cả mắt!”
A Yên chỉ mỉm cười nhã nhặn, điệu cười uyển chuyển, nhu thuận mà vẫn đường hoàng. Nàng từ nhỏ lui tới chốn cung đình, giao du toàn bậc quyền quý, nên đối diện một vị Tri Quân nơi biên ải, tự nhiên ứng đối ung dung.
Dưới sự niềm nở của chủ nhân, Tiêu Chính Phong dìu A Yên vào phòng khách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play