Lúc ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, hoàng đế tỏ vẻ muốn nàng trở thành thái tử phi, trở thành con dâu hoàng gia. Vì vậy, phụ thân cũng chấp nhận, an bài tương lai nàng sẽ gả cho thái tử.
Nhưng trên thực tế, có lẽ đây chỉ là một loại biến tướng, thử dò xét của hoàng đế mà thôi.
Khi A Yên mười sáu tuổi, vào thời khắc mấu chốt của cuộc tuyển thái tử phi, phụ thân bỗng nhiên lĩnh ngộ được ý đồ chân chính của hoàng đế.
Nhưng lúc này đã muộn, chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng, vội vàng gả nàng cho con trai thứ của Uy Viễn Hầu – Thẩm Tòng Huy, chỉ mong có thể tránh thoát một kiếp.
Nhớ lại những chuyện đã qua, A Yên khẽ nâng mí mắt, chăm chú nhìn cha mình.
Phụ thân năm nay bốn mươi tám tuổi, thời gian qua bảo dưỡng thỏa đáng, khóe mắt tuy có vài nếp nhăn, nhưng thoạt nhìn cũng đoán chừng hơn bốn mươi tuổi, thật là hào hoa phong nhã. Nhiều năm rèn luyện quan trường khiến ông lúc nào cũng trầm ổn trấn định, vui giận đều không lộ. Người bình thường rất khó đoán biết tâm tư của ông.
Nhưng ở trước mặt nàng, phụ thân vẫn là phụ thân, là một người cha nhân từ.
Khóe môi tràn ra một nụ cười, A Yên dựa người trên ghế, nghiêng đầu nhìn phụ thân.
“Phụ thân?”
Cố tể tướng trầm tư một hồi lâu, cuối cùng cau mày nói: “Những năm qua, hoàng thượng nhìn như không để ý đến triều chính, nhưng chuyện trong triều lại không thể gạt được hắn. Mấy ngày trước khi tiến cung, ta và hoàng thượng có nhắc đến hôn sự của thái tử, hoàng thượng tỏ vẻ rất thích con. Có điều, hiện thời phụ thân lại nghĩ, hình như có gì đó không ổn.”
Nét vui vẻ mỏng như làn khói bên môi A Yên dần dần khuếch tán, cứ như vậy lan tràn lên khóe mắt, khiến cho sóng mắt lấp lánh động lòng người. Chỉ là nàng vẫn không lên tiếng, mà lẳng lặng chờ phụ thân nói tiếp.
Cố tể tướng nhíu my, nói: “A Yên, mấy ngày nay vi phụ suy nghĩ rất nhiều. Thời gian qua ta gần như đã độc chiếm quyền lực trong triều, rồi hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được. Hiện giờ bừng tỉnh giấc mộng, tinh tế quan sát, phát giác mồ hôi đã lạnh khắp người. Hiểu ra các triều đại đổi thay, những kẻ công cao chấn chủ, quyền đại nhiếp chủ luôn bị thiên tử kiêng kỵ, phần lớn đều không có được kết cục tốt đẹp. Ta không nên chỉ suy nghĩ cho mình, lúc nào cũng nên suy nghĩ cho con một chút.”
A Yên nghe phụ thân nói vậy, trong lòng vui vẻ lại cảm động, cắn môi gật đầu. “Phụ thân nói rất đúng. Cái gọi là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, chính là đạo lý.”
Cố tể tướng nhướn mày nhìn con. “A Yên, vậy rốt cuộc nên làm thế nào, ý con ra sao?”
A Yên nghe cha nói vậy liền hiểu ý phụ thân, trong lòng cũng đã có đáp án, liền khoan thai trả lời.
“Phụ thân, thứ nhất, từ nay về sau phải chấn chỉnh lại gia quy, tuyệt đối không thể nhu nhược dưỡng gian. Phải hiểu, con đê ngàn dặm bị hủy bởi một tổ kiến nhưng Cố gia ta không thể bị hủy trong tay bọn đạo chích được. Thứ hai, cẩn thận giáo dưỡng A Thanh, tuy không thể là trụ cột quốc gia bình định thiên hạ, cũng phải là một nam nhi tu thân dưỡng tính, góp sức cho Cố gia, không đến mức bội nhọ uy danh của phụ thân.”
Nàng nhận thấy trong mắt phụ thân có ý tán thưởng, liền cười nói tiếp. “Ba là, Cố gia ta tuyệt đối không thể ham mê quyền thế. Lúc vốn nên từ bỏ, thì phải kịp thời từ bỏ.”
Cố tể tướng nghe con gái nói những lời này, đã vô cùng tán thưởng, nhưng câu cuối cùng lại khiến ông xúc động.
“Từ bỏ, nói dễ vậy sao! Vì hiện nay, cũng chỉ có yên lặng theo dõi kỳ biến, mới là đạo giữ mình.”
A Yên cười nói. “Phụ thân nói đúng.”
Buổi nói chuyện hôm nay, nàng thăm dò biết được suy nghĩ của phụ thân, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nôn nóng.
Chỉ cần phụ thân không còn ôm ý niệm gả nàng cho thái tử, mọi chuyện lúc nào cũng có cơ hội chuyển mình.
Cùng phụ thân tán gẫu một lát, nàng mới sai người gọi Cố Thanh đến. Cố Thanh vẫn như cũ, có chút e ngại cha mình, nhưng thấy có A Yên tỷ tỷ ở đây, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
A Yên dắt tay đệ đệ, kể cho phụ thân nghe chuyện học hành của Cố Thanh mấy ngày qua.
Cố tể tướng vốn không thích đứa con trai này, nhưng giờ A Yên đã nói vậy, cũng chú ý quan sát nó một lần.
Lại thấy nó mặc dù tròn trĩnh mập mạp, nhưng cũng mi thanh mục tú, dù thần sắc có chút rụt rè sợ hãi nhưng rốt cuộc cũng là vì tuổi còn nhỏ.
Lập tức ánh mắt nhìn thằng bé cũng hiền hòa hơn chút ít, thuận miệng còn hỏi nó một chút vấn đề trong sách vở. Cố Thanh đều trả lời tương đối suông sẻ.
Cuối cùng, Cố tể tướng dặn dò con trai vài lời, ví như phải chăm chỉ đọc sách, ví như sau này phải thi vào quan học, giống như tỷ tỷ vậy. Cố Thanh vội vàng gật đầu thưa vâng.
Hôm đó, Cố Thanh cùng Cố Yên rời khỏi thư phòng của phụ thân cực kỳ vui vẻ, trên mặt đều mang cười.
“Tỷ tỷ, đệ thấy phụ thân hôm nay hình như rất hài lòng về đệ nha.”
A Yên cúi đầu nhìn đệ đệ, thấy đôi mắt xinh đẹp của nó phản chiếu ánh mặt trời, trong suốt sáng chói.
Nàng khẽ cười, đưa tay vuốt tóc nó. “Đứa ngốc, ông là phụ thân của chúng ta. Phụ thân yêu thương hai chị em, đương nhiên cũng hài lòng về hai chị em mình.”