Ngày hôm sau, khi A Yên tỉnh giấc, ngoài trời đã phủ kín một tầng tuyết trắng. Tuyết rơi suốt cả đêm, giờ vẫn lác đác bay bay như những cánh hoa nhẹ rơi trong gió lạnh.
Tiêu Chính Phong đã dậy từ sớm. Chàng khoác áo dày, bước ra sân, chạy một vòng dưới tuyết để rèn thân thể, sau đó múa kiếm rèn luyện. A Yên tựa cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy cả trời đất trắng xóa một màu, giữa nền tuyết, một thân ảnh mặc áo bông xanh sẫm, tay cầm bảo kiếm, múa lên tựa ánh bạc xẹt qua hư không, dứt khoát – trầm ổn – oai phong vô cùng.
Chàng từ xa thấy A Yên đã tỉnh, liền cười lớn, tiếng cười mang theo vài phần sảng khoái:
“Tuyết rơi lớn thế này, ngược lại không thấy lạnh.”
A Yên khẽ cong môi đáp lại nụ cười ấy, rồi khép cửa sổ, bắt đầu sửa sang y phục, chải đầu rửa mặt.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng nhẹ mở một khe nhỏ, gió lạnh chẳng thể len vào. Tiêu Chính Phong đích thân bê chậu nước ấm bước vào. Căn phòng khách trạm dịch vốn đơn sơ, không có rèm chắn gió. Chàng sợ gió lạnh lùa vào làm nàng cảm, nên chỉ khéo léo hé cửa chứ không mở hẳn ra. Thật sự, người nam nhân này từ lời nói đến hành động, đều chu đáo đến tận cùng.
Khi Tiêu Chính Phong bước vào, liền bắt gặp cảnh tượng khiến lòng chàng xao động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play