A Yên lúc này quả thật là vừa thẹn vừa quẫn. Nói cho cùng, đã là phu thê gần tháng, chăn gối sớm tối có nhau, có nơi nào trên thân nàng mà chàng chưa từng vuốt ve, chưa từng chạm đến? Lẽ ra phải thân mật không kiêng dè mới đúng.
Thế nhưng, kể từ khi nhập cung một chuyến, giữa hai người dường như bị ngăn bởi một lớp sương mờ. Bao nhiêu chuyện riêng tư, tựa hồ chẳng còn ai dám nhắc đến.
Mà lúc này, giữa nơi hoang sơn dã lĩnh, bảo nàng vén váy mà ngồi xổm trước mặt một đại trượng phu, cho dù người đó là phu quân thân cận, nàng cũng thật chẳng thể tự nhiên được. Chưa nói đến việc xấu hổ, chỉ sợ đến lúc ấy… căng thẳng đến mức chẳng giải quyết được gì.
Nàng còn đang rối bời chưa biết làm sao mở lời, thì Tiêu Chính Phong lại khẽ bật cười một tiếng, lười biếng nói:
“Chọc nàng chút thôi. Ta quay lưng lại đây, ở gần mà chờ, nàng mau giải quyết kẻo gió lạnh kéo đến.”
Dứt lời, chàng sải bước đi ra xa mười trượng, thật sự quay người đi, dáng vẻ như chẳng nghe, chẳng nhìn, cũng chẳng nói thêm gì.
A Yên mặt đỏ rần, trong lòng vừa xấu hổ vừa buồn bực. Hóa ra hắn cố ý trêu nàng? Hừm, đúng là đáng giận! Nhưng hiện tại chưa phải lúc trách cứ, nàng vội nhìn quanh, quả nhiên không có ai, đành vén váy, từng lớp từng lớp mà cẩn thận xử lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play