Người ta thường nói: “Duỗi tay chẳng đánh người mặt mày tươi tỉnh.” Huống chi lúc này lại là Tấn Giang Hầu phu nhân đích thân đưa lễ, A Yên liền không tiện khước từ. Nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nhã nhặn nói lời cảm tạ, không nhiều cũng không ít, đúng mực đúng lễ.
Tấn Giang Hầu phu nhân gật đầu đáp lễ, sau đó liền thu hồi ánh mắt, thản nhiên nhìn về phía trước, không còn để tâm đến A Yên nữa.
Chỉ có thiếu niên đứng bên cạnh nàng, Thẩm Việt, là vẫn luôn chăm chú. Đôi mắt đen trong sáng kia, bị y phục trắng tuyền tang lễ làm nổi bật, lẳng lặng dõi theo A Yên như mang theo điều gì chưa nói.
A Yên lên xe ngựa, trong xe có lò sưởi nhỏ sưởi ấm, thân thể nhờ thế cũng dần ấm trở lại, không còn giá lạnh như trước. Song cảm giác bị Thẩm Việt nhìn chằm chằm vẫn khiến nàng có phần khó chịu. Nàng nghiêng đầu, khẽ liếc hắn một cái bằng ánh mắt cảnh cáo.
Thẩm Việt thấy thế thì cười nhạt, rồi cũng thu hồi ánh mắt, ngoảnh đầu ra nhìn cảnh sắc ngoài rèm xe.
Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đến cổng ngoài Hoàng lăng. Từng chiếc xe lần lượt dừng lại, trời thu u tịch, gió se lạnh cuốn theo vô vàn cờ trắng và lá vàng bay đầy trời. Từng hồi kinh tụng của tăng nhân vọng vào không trung, từng tiếng khóc nghẹn ngào trầm thấp khiến không khí càng thêm thê lương.
Chư vị phu nhân đều lặng lẽ xuống xe, người người đội khăn trắng, váy tang trắng muốt, cúi đầu nghẹn ngào, tựa như người nằm dưới mộ kia chính là mẫu thân thân sinh của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play