Tiễn mấy vị cô nương rời đi xong, A Yên trở về phòng thì thấy Tiêu Chính Phong vẫn ngồi đó, một tay cầm bút, một chân duỗi dài, thảnh thơi tự tại hỏi:
“Vừa rồi nàng cùng các cô nương ríu rít gì đó, đang nói chuyện gì thế?”
A Yên khẽ bật cười, nhẹ nhàng đáp:
“Chuyện nữ nhi với nhau thôi mà, tướng công hỏi làm gì?”
Tiêu Chính Phong trông thấy nàng cười dịu dàng đến vậy, lòng liền an tâm. Hắn biết rõ, những cô nương lui tới với nàng đều là khuê tú nhà quyền quý, nhan sắc đoan trang, phong thái thanh nhã, giờ nàng gả cho hắn – một võ tướng tứ phẩm không danh không vọng – sợ rằng mỗi lần gặp lại bạn cũ cũng khó tránh ngại ngùng. Nhưng thấy dáng vẻ nàng lúc này thản nhiên bình thản, chẳng để tâm điều chi, hắn liền thôi không hỏi nữa.
Lúc này đã gần hoàng hôn, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa khắc hoa, rọi vào gian phòng một tầng sáng đỏ ửng. Ánh tà dương nhuốm sắc hồng lên tường, lên màn, càng khiến gò má nàng thêm rạng rỡ như được thoa một lớp phấn hồng mịn màng, dịu dàng đến nao lòng.
Tiêu Chính Phong vươn tay ôm nàng vào lòng, giọng khàn khàn mà ấm áp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play