Nghe vậy, Thẩm Vu không nhịn được cong môi cười cười.
Thẩm Vu vừa nghe, liền nhớ đến trước đó Hạ Vân Xuyên cũng lái xe như bây giờ, sau đó nói với cô rằng muốn tránh “quán” và “viên”, muốn may mắn một chút, nhưng bây giờ, cuối cùng họ vẫn không thể tránh được việc đến một địa điểm có từ “quán”.
Hạ Vân Xuyên hơi nghiêng mắt đi, anh vừa thấy Thẩm Vu đang cười, liền biết cô đang cười điều gì, đôi mắt đen hơi trầm xuống sau cặp kính của người đàn ông lúc này cũng không khỏi nở nụ cười.
Hạ Vân Xuyên nói: “Trước quán âm nhạc thành phố ở tầng một có đặt một cây đàn piano trắng, nhưng lâu rồi không đến, tôi cũng không biết cây đàn đó bây giờ còn ở đó không.”
“Nếu may mắn, nếu cây đàn đó vẫn còn ở đó,” Hạ Vân Xuyên từ tốn hỏi Thẩm Vu, “trong năm phút cuối cùng còn lại, em có nguyện ý cùng tôi đánh bản nhạc piano Schubert 《 nhạc nhẹ 》 không?”
Lông mi Thẩm Vu khẽ run lên.
Lời này của Hạ Vân Xuyên vừa thốt ra, liền khiến Thẩm Vu lập tức nhớ lại nội dung tin nhắn lần trước cô nhận được: "Lần sau chúng ta cũng có thể cùng nhau đàn bốn tay, đàn bản nhạc em thích."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play