【 Đường Mạn Ni rõ ràng là cố ý không ngồi cạnh Hạ Vân Xuyên, cô ấy trò chuyện rất sôi nổi với Cao Văn Văn, nhưng mắt thì cứ liếc nhìn Hạ Vân Xuyên, thật sự muốn cười chết tôi. 】 

【 Bùi Tử Tự có vẻ hơi khó chịu khi Cao Văn Văn cứ dựa vào người anh ấy nhỉ? Tôi học tâm lý học nên thấy biểu cảm nhỏ của Bùi Tử Tự không được vui lắm. 】 

【 Thẩm Vu đến rồi, nhìn hướng đi của cô ấy, tôi đoán cô ấy sẽ ngồi vào chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Tiêu Đình. 】

Khi có nhiều người, phòng khách sáng sủa và rộng rãi bỗng trở nên chật chội hơn.

Lúc này, chỉ còn một chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Tiêu Đình và một chỗ trống bên trái Hạ Vân Xuyên.

Tiêu Đình vừa kết thúc một ván game, dường như nhận ra điều gì đó, anh đột nhiên ngước mắt lên. Cảm xúc chưa hoàn toàn thoát khỏi trò chơi khiến giữa hai lông mày anh hiện lên vài phần bất cần. Ánh sáng huỳnh quang từ màn hình máy tính chiếu vào chiếc cằm sắc sảo của Tiêu Đình, ánh mắt anh theo bản năng hướng về phía Thẩm Vu.

Hạ Vân Xuyên cúi mắt.

Thẩm Vu tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Xuyên, sau đó mới quay đầu hỏi nhỏ, “Chỗ này có ai ngồi chưa?”

Hạ Vân Xuyên đáp: “Chưa có.”

Khi Tiêu Đình cúi mắt xuống lần nữa, anh mới phát hiện trò chơi đã tự động bắt đầu từ lúc nào, nhân vật của anh đứng yên tại chỗ và bị bắn nát, xác chết nằm trên mặt đất đã lạnh ngắt… trông thật chướng mắt.

Lạc Linh ban nãy định nhắc Tiêu Đình, nhưng thấy mắt anh cứ hướng về phía Thẩm Vu, cô ấy do dự một chút, không ngờ Tiêu Đình lại xui xẻo đến mức vừa vào game đã chết.

Lạc Linh ngập ngừng hỏi, “Có muốn chơi ván nữa không?”

“Em chơi đi.”

Tiêu Đình bỗng dưng mất hết hứng thú, bực bội ném chiếc máy tính vào tay Lạc Linh, sau đó anh gối hai tay ra sau đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn chằm chằm một điểm trên bàn trà, thất thần.

【 Vẻ mặt Lạc Linh kiểu: ??? 】 

【 Haha, Tiêu Đình là thẳng nam sắt thép à? Cứ thế ném máy cho Lạc Linh? Cô ấy có biết chơi đâu, mau lên mà chỉ cô ấy đi!! Tức chết tôi! Không hiểu cách tán gái à! 】 

【 Trên bàn trà có gì hay mà Tiêu Đình cứ nhìn chằm chằm như lão tăng nhập định vậy. 】 【 Đây là lần thứ mấy Đường Mạn Ni nhìn Thẩm Vu và Hạ Vân Xuyên rồi? Tôi đếm sơ sơ cũng phải bốn, năm lần rồi đấy. 】

“Đúng rồi Thẩm Vu, tối nay chúng ta trước tiên…”

Thẩm Vu đang tháo khẩu trang, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, động tác vặn nắp bình giữ nhiệt hơi khựng lại, rồi cô tiếp tục mở nắp.

Thẩm Vu ngước mắt nhìn về phía Bùi Tử Tự, “?”

Bùi Tử Tự gọi vu vơ như vậy, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên mặt Thẩm Vu. Sau khi nhìn thấy, họ không thể rời mắt đi được, vẻ phức tạp trong ánh mắt dường như muốn tràn ra ngoài.

Lạc Linh không bỏ lỡ vẻ kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt mọi người. Tối qua cô ấy cũng đã trải qua cảm giác đó… Lạc Linh lần đầu tiên nếm trải sự thất bại và ghen tị khi bị đả kích bởi vẻ đẹp áp đảo.

Dù Thẩm Vu ít cười, ít nói, và yên lặng không thú vị, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn bị cô ấy thu hút.

Ngay lập tức, những dòng bình luận trực tiếp bùng nổ, toàn bộ phòng livestream tăng lên theo cấp số nhân, tất cả đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của Thẩm Vu.

【 Dù đã nhìn mặt đại mỹ nữ vô số lần, nhưng lần sau tôi vẫn sẽ bị vẻ đẹp của đại mỹ nữ cuốn hút sâu sắc… 】 

【 Thẩm Vu thật sự rất đẹp, hơn nữa đây chắc là mặt mộc. Khó mà tưởng tượng được, nếu Thẩm Vu trang điểm, sẽ đẹp đến mức nào… 】 

【 Tôi vừa bị vẻ đẹp làm choáng váng thật sự, ít nhất là đờ ra bảy, tám giây, hồn phách đều muốn bị Thẩm Vu câu đi mất rồi, thật sự có người nào không rung động trước Thẩm Vu không??? 】 

【 Hết chỗ nói rồi, có ai bị văng ra khỏi phòng livestream như tôi không!! Cạn lời!! 】 【 Haha, chết tiệt, mọi người nhìn phía sau kìa, Lương Kỳ Niên đến từ lúc nào vậy?? Anh ta đứng đó được bao lâu rồi?? 】

Trong lúc chờ Bùi Tử Tự nói tiếp, Thẩm Vu không bận tâm đến ánh mắt mọi người đang tập trung vào mình, cô cúi đầu nhấp một ngụm nước ấm từ bình giữ nhiệt.

Môi Thẩm Vu chợt lấp lánh ánh nước.

Dù không trang điểm, khuôn mặt cô vẫn không mất đi chút nhan sắc nào.

Dưới hàng lông mày lá liễu thanh mảnh là đôi mắt hạnh lạnh lùng và xinh đẹp. Khi cô khẽ cụp mi, hàng mi cong vút run rẩy, khóe mắt hơi xếch lên tạo ra vài phần nét cổ điển, duyên dáng. Chiếc mũi nhỏ nhắn, tinh xảo. Làn da còn hơi tái nhợt càng làm Thẩm Vu toát lên vẻ mong manh, dễ vỡ.

Lúc này, không ai chú ý có người đã đến.

Tiêu Đình nhìn chằm chằm, không hề nhận ra cảm xúc đã bộc lộ rõ trên mặt mình, ngược lại, anh giả vờ bình tĩnh dời tầm mắt đi, rồi lại không nhịn được liếc nhìn Thẩm Vu bằng khóe mắt.

Biểu cảm trên mặt Tiêu Đình không ngừng biến đổi, giống như nội tâm đang xao động của anh.

“Sao đột nhiên không ai nói gì vậy.”

Tiêu Đình đột ngột đứng dậy.

Ngón tay Bùi Tử Tự ban nãy hơi siết chặt cuốn tạp chí giờ mới nới lỏng ra một chút, nhưng trên tờ giấy mỏng manh đã để lại vài nếp nhăn mờ nhạt.

Đôi mắt đào hoa vốn luôn mang vẻ thờ ơ của Bùi Tử Tự giờ lại cụp xuống, hơi che đi vẻ mặt trong đáy mắt.

“Tôi đi lấy một ít đồ ăn vặt cho mọi người ăn.”

Khi Tiêu Đình vừa mở lời, giọng anh vẫn còn hơi khàn. Dường như không chịu nổi bầu không khí kỳ lạ này, anh lười biếng nở nụ cười và hỏi, “Mọi người muốn ăn gì?”

Lúc hỏi câu này, Tiêu Đình nhìn Lạc Linh.

Lòng Lạc Linh ngọt lịm, đôi mắt cong cong, “Em muốn khoai tây chiên, vị cà chua thì càng tốt ạ.”

Tiêu Đình nhìn sang những người khác. Hạ Vân Xuyên và Bùi Tử Tự đương nhiên không định ăn. Cao Văn Văn và Đường Mạn Ni tuy không quá muốn ăn, nhưng nghĩ lại những món đó đều do nhà tài trợ của chương trình cung cấp, nếu ăn có thể sẽ lên hình nhiều hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play