Mặc dù hơi khác so với ý tưởng ban đầu của cô, nhưng hiệu quả lại vô cùng tuyệt vời, căng tràn sức sống. Đặc biệt là ánh mắt của chàng trai này, thật sự quá ấn tượng, quá đỉnh.
Tay Trần Địch run rẩy vì kích động, mạnh mẽ ấn nút chụp.
"Tiêu Đình đỉnh quá, ánh mắt này kéo sợi đến mức tôi xem mà choáng váng, vừa gợi cảm vừa dữ dội vừa thâm tình, trời ạ." "Thẩm Vu né tránh thật đáng thương, lông mi run rẩy đến mức tôi cũng thấy thương xót. Vừa đẹp vừa yếu ớt, có cảm giác như không thể trốn thoát nhưng vẫn cố giãy giụa, thật tan nát..."
"Rất tốt, rất tốt, cứ giữ nguyên." Trần Địch chụp đến khi cảm thấy thỏa mãn mới chịu buông máy ảnh, vẫn còn chưa đã thèm nói: "Okey, được rồi."
Nghe vậy, Thẩm Vu không nằm sấp trên bàn nữa mà ngồi thẳng người dậy.
Khi nghe Trần Địch nói, Tiêu Đình chợt nhớ ra nãy giờ chỉ là đang chụp ảnh. Nhận ra điều này, khóe môi Tiêu Đình căng ra.
Chưa cho Tiêu Đình và Thẩm Vu quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi, Trần Địch lại tiếp tục nói: "Hai em ngồi ở chỗ gần cửa sổ đi."
Trần Địch để Thẩm Vu ngồi ở bàn phía trước Tiêu Đình. Suy nghĩ một lúc, cô không để Tiêu Đình giơ tay kéo tóc đuôi ngựa của Thẩm Vu hay dùng bút chì chọc vào lưng cô, mà bảo Thẩm Vu quay người lại, ngồi đối diện với Tiêu Đình.
"Cô gái, một tay em đặt phẳng trên bàn của chàng trai, đúng rồi. Sau đó tay còn lại giơ lên, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, gần lại chàng trai, rồi dùng một ngón tay chạm vào mũi, hoặc môi, hoặc yết hầu của cậu ấy..." Trần Địch bảo Thẩm Vu thử hết một lượt, "Chị tìm cảm giác, xem cái nào phù hợp và có sức sống hơn."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play