Dừng lại một chút như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt Thẩm Vu khẽ sáng lên.
Lúc kể lại chuyện hiểu nhầm vừa rồi cho Mạnh Viễn Hàn, đôi tai trắng nõn của cô hơi ửng đỏ. Giọng nói có chút ngượng ngùng, xen lẫn cả tức giận:
“Cậu không biết đâu, lúc ấy tớ thật sự siêu cấp xấu hổ luôn. Tớ cứ tưởng cậu ta muốn đưa tớ về nhà, nên mới tự mình đa tình mà đứng lại chờ cậu ta đi tới trước mặt… Sau đó còn chủ động bảo là đừng tiễn nữa. Kết quả là sao? Người ta nói cũng về nhà. Ai mà ngờ được, Trần Lẫm cũng ở trong tiểu khu chúng ta, chẳng qua là vừa khéo tiện đường mà thôi!”
Nghe vậy, Mạnh Viễn Hàn vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt, chỉ bình thản tiếp tục truy hỏi:
“Cậu chắc chắn cậu ta ở đây? Không phải gạt cậu chứ?”
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt đen sâu thẳm của Mạnh Viễn Hàn nhìn chăm chú vào Thẩm Vu, tựa như đang chờ cô thể hiện một thái độ gì đó.
Rõ ràng mới chỉ gặp Trần Lẫm một lần, vậy mà Mạnh Viễn Hàn khi nhắc tới cậu ta lại vô thức mang theo vài phần sắc bén và địch ý – đến chính anh cũng không nhận ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play