【Hiện tại nghĩ lại, hôm qua Hạ Vân Xuyên nói chuyện với Đường Mạn Ni toàn là xã giao, căn bản là chẳng có chút tâm tư thật lòng nào...】

【Thật ra hôm qua Hạ Vân Xuyên và Đường Mạn Ni chỉ trò chuyện đôi chút về trải nghiệm du học, cũng là vì lần đầu gặp mặt, Đường Mạn Ni chủ động nhắc đến chuyện từng du học ở nước N. Nhìn hôm nay mà xem, Hạ Vân Xuyên lại luôn âm thầm tìm đề tài để nói chuyện với Thẩm Vu, tìm điểm chung, tránh để bầu không khí trở nên lúng túng.】

【CP Không Mây (ý nói cặp đôi Thẩm Vu và Hạ Vân Xuyên) thực sự quá tuyệt vời... Tình yêu giống như bầu trời xanh, mây trắng ngàn dặm không một vết bụi, vậy mà đột nhiên nổi bão~】

Đường Mạn Ni lạnh lùng nhìn Hạ Vân Xuyên đang trò chuyện vui vẻ với Thẩm Vu, trong lòng buồn bực không thôi, bất chợt đứng dậy cầm lấy bình rượu vang đỏ trên bàn trà: “Tôi đi tìm cái khui nắp chai, thật sự rất muốn uống một ly.” Nói xong liền rời khỏi phòng khách, suýt chút nữa đụng phải Tiêu Đình đang ôm mấy gói snack khoai tây đi vào.

【Tôi lại bắt đầu thấy đau lòng cho Đường Mạn Ni rồi, trơ mắt nhìn Hạ Vân Xuyên trò chuyện với cô gái khác, bây giờ còn muốn mượn rượu giải sầu.】

Tiêu Đình cũng có chút thất thần, trong đầu toàn nghĩ có nên ra ngoài mua thuốc ngậm trị đau họng cho Thẩm Vu hay không. Nếu không nhờ Đường Mạn Ni kịp thời lên tiếng, suýt chút nữa anh đã đâm sầm vào cô.

“Tôi đi mở rượu, anh có muốn uống một ly không?” Đường Mạn Ni thuận miệng hỏi.

“Được chứ.” Tiêu Đình đồng ý ngay tắp lự.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Tiêu Đình cảm thấy mình mới rời khỏi phòng khách một lúc, khi quay lại thì trạng thái giữa Thẩm Vu và Hạ Vân Xuyên hình như có chút khác lạ?

Chẳng lẽ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

“Có vị nướng BBQ không? Tôi muốn ăn vị thịt nướng,” Cao Văn Văn ngồi chồm hỗm xuống, chủ động lên tiếng, “Mà nếu không có cũng không sao đâu.”

Tiêu Đình trước tiên đưa cho Lạc Linh Đệ vị cà chua đậm mà cô ấy muốn, rồi tìm vị mà Cao Văn Văn nhắc đến. Trùng hợp lấy ra một gói đúng vị thịt nướng, anh liền tiện tay ném nhẹ sang cho cô ấy.

Tiêu Đình khẽ thở dài, quay đầu nhìn Thẩm Vu với vẻ hơi bối rối và hụt hẫng: “Tôi không tìm thấy thuốc ngậm trị đau họng.” Anh thậm chí còn đi hỏi vòng quanh các nhân viên trong tổ chương trình, nhưng ai cũng không có mang theo.

“Nhưng mà lát nữa tôi định ra ngoài một chút…” Tiêu Đình cố tỏ ra bình tĩnh vừa nói vừa lén quan sát phản ứng của Thẩm Vu, trong lòng đang tìm cách hỏi thêm xem cô thích loại hương vị nào, giọng nói cũng nhanh hơn vài phần, “Tôi có thể tiện thể mua một hộp mang về cho cô.”

Nhưng Tiêu Đình vừa dứt lời, đã nghe thấy Thẩm Vu nhẹ nhàng nói “Không cần”, sau đó còn liếc nhìn về phía Hạ Vân Xuyên: “Anh ấy vừa mới đưa tôi rồi.”

Anh ấy? Hạ Vân Xuyên?

Tiêu Đình hơi nhíu mày.

“Tôi mang theo thuốc ngậm ho trong người, nên đã đưa cho Thẩm Vu.” Hạ Vân Xuyên thản nhiên nói.

Nói xong, anh ta vẫn không quan tâm đến ánh mắt của Tiêu Đình, như thể chỉ tiện miệng hỏi thêm: “Tôi lần này mang theo mấy hộp thuốc ngậm, cô có muốn lấy thêm một hộp không?”

“Vẫn là vị la hán quả à?” Thẩm Vu do dự thấy rõ.

Tựa như muốn nói, nếu vẫn là vị la hán quả thì cô tuyệt đối từ chối.

Hạ Vân Xuyên bật cười, “Không phải.”

Anh nói: “Là vị vải.”

Thẩm Vu: “Được.”

Tiêu Đình khó mà che giấu vẻ không vui, lông mày cau chặt lại, trong lòng có một cảm giác buồn bực khó hiểu.

Anh còn có thể nói gì được nữa chứ, chẳng lẽ lại trách Hạ Vân Xuyên mang theo thuốc ngậm bên người? Chỉ vì việc này mà khiến anh thấy bực bội thì cũng thật khó nói.

【Tiêu Đình đúng là cậu bé xui xẻo, lông mày nhíu đến mức có thể kẹp chết ruồi rồi...】

【Ha ha ha ha mặt Tiêu Đình viết rõ "không vui" luôn đó ha ha ha.】

【Cũng thật là trùng hợp đi, Hạ Vân Xuyên mang thuốc ngậm theo người, lại đúng vị vải mà Thẩm Vu thích, đây là gì? Là ý trời!】

Bùi Tử Tự đặt tay lên thành ghế sofa, lặng lẽ nhìn hai người Tiêu Đình và Hạ Vân Xuyên, giữa vẻ bình tĩnh ấy lại ẩn chứa sự đối đầu mãnh liệt. Nụ cười nơi khóe môi anh ta dường như càng đậm.

Anh ta cũng chẳng ngại gì mà khuấy nước cho đục thêm chút nữa.

“Vừa nãy bị ngắt quãng, tôi quên mất chưa nói,” Đôi mắt đào hoa của Bùi Tử Tự mang theo ý cười, giọng nói đầy mê hoặc, “Tối nay định để tôi và Thẩm Vu cùng nấu ăn, Thẩm Vu, hôm nay cô có tiện không?”

Tiêu Đình liếc nhìn Bùi Tử Tự.

Hạ Vân Xuyên vẫn đang cúi đầu chạm điện thoại, thần sắc không thay đổi.

Thẩm Vu theo phản xạ nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, lúc này là bốn giờ rưỡi, cũng chưa quá muộn. Cô gật đầu với Bùi Tử Tự: “Tiện.”

Nghĩ nghĩ, Thẩm Vu nhắc nhở thêm: “Trễ nhất là năm giờ phải bắt đầu chuẩn bị rồi, nếu không sẽ quá muộn.”

“Đi thôi, vậy chúng ta đi xem trong tủ lạnh còn nguyên liệu gì.” Bùi Tử Tự dường như không muốn để cô có cơ hội từ chối, dẫn đầu đứng dậy đi mấy bước rồi đứng chờ Thẩm Vu đi cùng.

Thấy vậy, Thẩm Vu cũng không mang theo bình giữ nhiệt màu hồng nhạt để trên bàn trà, đứng dậy bước về phía anh.

Cô dự tính xem thử trong tủ lạnh còn những nguyên liệu nào có thể dùng được.

Cao Văn Văn ăn khoai tây lát với vẻ tâm trạng không tốt, cố ý nói ngược: “Tôi cảm giác ăn vài miếng khoai là đã no rồi.”

Bùi Tử Tự chẳng để tâm tới giọng điệu mơ hồ có chút khó chịu của Cao Văn Văn, chỉ nói: “Cho nên mọi người vẫn nên ăn vặt ít thôi, mong đợi bữa tối xem tôi trổ tài nấu nướng.”

Ngữ điệu kéo dài, cuối câu còn mang theo nụ cười nhẹ: “Ít nhất thì tôi cũng rất mong đợi.”

【"Chúng ta"?!! Bùi Tử Tự đúng là lợi hại, nhẹ nhàng một câu "chúng ta" đã khiến Thẩm Vu trở thành người của anh ta.】

【Tiêu Đình giống như một con chó săn lớn, cúi đầu tức giận gặm tôm, trông thật đáng yêu.】

【Sao Bùi Tử Tự đột nhiên có vẻ lạnh lùng với Cao Văn Văn vậy? Đàn ông thay lòng đổi dạ nhanh vậy sao?】

【Bùi Tử Tự trông rất điển trai, nhưng nhìn là biết loại đào hoa, sát gái rồi... Nhìn kiểu gì cũng giống người thay bạn gái như thay áo.】

【Tôi thấy lạ nha, đẹp trai thì sai à? Nói như thể xấu trai thì không thể lăng nhăng vậy.】


Tác giả có đôi lời:

Nôn nóng quá, nam phụ Lương Kỳ Niên sao đến giờ vẫn chưa chính thức lên sàn vậy trời...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play