Cố Tá ôm một túi đồ ăn, chạy chậm hướng về nhà. Nhà hắn cũng không gần, còn phải đi gần mười phút mới đến nơi.
Trong lòng hắn có chút sốt ruột, ba ba trong nhà hẳn là chờ rất lâu, nếu là hắn không quay về, ba ba nhất định sẽ không ăn cơm trước. Dạ dày ông không tốt, cha hiện tại lại không có ở đây, cũng chỉ có hắn đi chiếu cố ba ba...
Nghĩ như vậy, Cố Tá tăng nhanh tốc độ.
Nhưng là khi hắn vừa đi qua một khu dân cư, đột nhiên có một chiếc xe tải tốc độ cực nhanh lao tới, tài xế trong buồng điều khiển đã say khướt, rõ ràng đã uống quá nhiều.
Cố Tá hoảng sợ chạy nhanh trốn tránh hai bên, chỉ là nơi này nhỏ hẹp, mà xe tải kia đang lao thẳng về phía hắn. Sau đó hắn cảm thấy một trận đau nhức truyền đến, tiếp theo trước mắt tối sầm liền cái gì cũng không biết nữa.
Cố Tá hôn mê nên không phát hiện ra có thứ gì đó lập lòe nơi ấn đường của hắn, thân thể hắn liền biến mất.
Cùng lúc đó, một khối thân thể khác thay thế hắn bị nghiền nát dưới bánh xe tải.
Rất nhanh có rất nhiều người đến vây quanh, phát ra từng trận âm thanh ầm ĩ...
.
Thân thể Cố Tá đột nhiên rớt xuống đất khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Bất quá đau đớn này cũng làm hắn yên tâm, tốt xấu gì nếu bị xe tải cán, mạng nhỏ của hắn biết có còn giữ được hay không?
Vỗ vỗ bụi bẩn trên mông, hắn liền bật dậy đi tìm túi đồ ăn không cẩn thận rớt ra ngoài. Nhưng chờ hắn thấy rõ tình huống xung quanh, hai mắt liền trừng lớn, lắp bắp kinh hãi.
Cửa sổ bằng gỗ khắc hoa, bàn ghế cổ kính, đây là nơi nào a?
Cố Tá cảm thấy không ổn, trong nháy mắt bị xe đâm kia liền không thể bị đụng bay tới trong phòng đi? Nơi này cũng không có dấu vết gì là bị xe tông a!
Hắn nhanh chống đánh giá xung quanh, liền nhìn thấy một người nằm trên giường.
Cố Tá lập tức đi qua, muốn hỏi thăm một chút tình huống hiện tại.
Hắn có chút chột dạ, cảm thấy dáng vẻ kia có điểm không đúng... Chờ hắn đi đến bên giường nhìn rõ được dáng vẻ người kia thì sửng sốt.
Đây là ai a? Sao lại giống hắn y như đúc á?
Trên giường là một thiếu niên, sắc mặt trắng bệch.
Mặt Cố Tá hiện tại cũng trắng không kém.
Người này, không phải là chết rồi đấy chứ?
Sau khi bình tĩnh, Cố Tá lấy hết can đảm đưa tay quơ quơ trước mũi thiếu niên kia, cả người lập tức liền không ổn --- này mẹ nó quả là đã chết a, hiện tại nếu có người xông tới, hắn có thêm một vạn cái miệng cũng cãi không được a! Hơn nữa hắn vô duyên vô cớ lại phát hiện một thi thể, bề ngoài lại giống y như mình, này cũng quá hố cha đi!
Cố Tá lui lại vài bước, đi tới bên cửa sổ nhìn nhìn ra ngoài, phát hiện đây chính là một tiểu viện tử tương đối hẻo lánh, một người sống cũng không có, nhưng ở nơi phía xa xa hơn, vẫn là có chút bóng người chớp động.
Trong lúc nhất thời, tâm tình hắn cực kì phức tạp.
Dùng thị lực cực tốt của hắn có thể đảm bảo, những bóng người chuyển động kia đều là mặc đồ cổ trang.
Cho nên nói...
Cố Tá dù mười phần không muốn tin tưởng, nhưng cũng không thể không đưa ra suy đoán kinh thế hãi tục kia.
Hắn bị xe tải đụng, đại khái là đụng bay tới cổ đại rồi đi. Ba ba còn đang ở nhà đợi hắn, hắn một chút cũng không nghĩ xuyên qua là tốt đâu.
Ngẫm lại ba ba cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau hiện tại có bao nhiêu khổ sở, trong lòng hắn lại càng không dễ chịu.
Rõ ràng không nên là cái dạng này, hôm nay ở Hồi Xuân Đường không phải hắn chỉ muốn xử lí thêm nhiều ít dược liệu thôi sao? Như thế nào liền sẽ phát sinh chuyện như vậy chứ... Cố Tá thất hồn lạc phách ngồi trên ghế vuông, thà là bị xe tải đụng cho bị thương cũng tốt hơn so với xuyên qua...
Từ từ ...
Sắc mặt Cố Tá càng tái nhợt.
Bị đụng phải!
Hắn nghĩ không sai, hắn rõ ràng bị xe đụng, cũng cảm giác được đau đớn kịch liệt. Nhưng là hiện tại trên người hắn một chút vết thương cũng không có, cái này không khoa học a!
Chẳng lẽ là trong quá trình xuyên qua, còn có lực lượng thần kì nào đó?
Cố Tạ nghĩ không ra, trong lòng lại không yên, cũng không biết sau này phải làm thế nào.
Thi thể ở đây cùng cậu lớn lên giống nhau như đúc, là trùng hợp hay là cố tình? Chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết viết, hắn đến đây để thay thế thân phận của thi thể?
Trong đầu Cố Tá lúc này hiện lên một hàng chữ:
[ Hệ thống luyện dược xin chào kí chủ, xin hỏi kí chủ có hay không tiếp thu hệ thống nhận chủ? ]
Cố Tá sửng sốt.
Hệ thống? Hệ thống là cái gì? Trong đầu hắn có cái gì vậy nè?
Ngay sau đó, trong đầu lại xuất hiện một hàng chữ:
[ Hệ thống luyện dược sau khi nhận chủ có thể trợ giúp kí chủ trở thành thiên sư luyện dược. Trước mắt hệ thống ở trong não bộ kí chủ, còn chưa kích hoạt. Khi kí chủ sắp chết, hệ thống trực tiếp đem kí chủ chuyển dời đến Thương Vân quốc ở Thiên Võ Đại Lục, hơn nữa đem thân thể kí chủ hoàn toàn chữa trị. Xin hỏi kí chủ, hiện tại có kích hoạt hệ thống, tiến hành nhận chủ hay không? ]
Cố Tá có chút hoảng loạn.
Hắn nhéo nhéo ngón tay, tận lực bình tĩnh cùng đồ vật trong não câu thông.
Trong đầu hắn trực tiếp đưa ra vấn đề: Nhận chủ như thế nào? Ta sau khi nhận chủ có thể làm cái gì? Ta còn có thể trở về không? Nếu không nhận chủ thì sẽ như thế nào?
[ Sau khi nhận chủ hệ thống sẽ cung cấp tuần tự phương pháp luyện dược. Kí chủ thông qua đó hoàn thành nhiệm vụ tương ứng, dần dần trở thành Luyện Dược Sư xuất sắc nhất. Nếu kí chủ đủ nổ lực, cuối cùng có thể dựa vào năng lực của chính mình trở về. Nếu muốn nhận chủ, kí chủ chỉ cần đồng ý nhận chủ là có thể hoàn thành. Nếu không đồng ý nhận chủ, hệ thống sẽ tự động rời đi, để kí chủ một thân một mình sinh tồn. ]
Cố Tá sửng sốt.
Một thân một mình sinh tồn ý là... Chính là tự sinh tự diệt có phải không?
Tuy rằng không biết hệ thống luyện dược là cái gì, nhưng nó có thể dẫn hắn xuyên qua, còn có thể cho nhất nghệ tinh, cũng được xưng như bàn tay vàng, đương nhiên hắn muốn nhận chủ a!
Bất quá Cố Tá vẫn cảnh giác hỏi: Sau khi nhận chủ, đối với ta có cái gì hạn chế không? Thời điểm hoàn thành nhiệm vụ, có nguy hiểm đến tính mạng hay không?
[ Trong thời gian quy định không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị hệ thống loại bỏ. ]
Cố Tá: "..."
Quả nhiên là rất nguy hiểm.
Vẫn là không nhận chủ tốt hơn... Hắn sợ nhất là chết a.
[ Họa phúc tương y, thỉnh kí chủ thận trọng suy xét, cơ hội chỉ có một lần, dù gì đại lục cũng không an toàn. ]
Cố Tá do dự.
[ Năng lượng không đủ, nửa canh giờ hệ thống sẽ lâm vào ngủ say, thỉnh kí chủ mau chóng suy xét. Trong nửa canh giờ không có đáp án, tức là kí chủ cam chịu từ bỏ. ]
Cố Tá càng do dự.
Nếu nhận chủ, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải chết. Không nhận chủ, thế giới này cũng không an toàn.
Nhưng rốt cuộc có bao nhiêu không an toàn? Hắn có thể một thân một mình sinh tồn hay không? Những nhiệm vụ có khó hay không? Hắn hiện tại cái gì cũng không biết, tin tức không đủ bảo hắn làm sao mà quyết định a.
Không thể hoàn toàn nắm chắc, cậu có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn sao.
[ Kí chủ tiếp xúc với thi thể trên giường sẽ có kí ức của đối phương, có thể xem xét sau đó ra quyết định. ]
Khóe miệng Cố Tá co rút một chút:
Ở thế giới này chỉ sờ thi thể là có thể lấy được kí ức?
[ Cũng không phải. ]
Cố Tá yên tâm.
Nói cách khác, hắn đây là được hệ thống trợ giúp? Hảo, vậy thì sờ thi thể thôi.
Thi thể kia cũng không có mùi thối, cũng không có vẻ sẽ vùng dậy đâu...
Sau khi tự mình lấy thêm can đảm, Cố Tá nhanh chân đi qua, một phen ấn trên mu bàn tay thi thể.
Quả nhiên một khắc khi chạm vào, vô số tin tức điên cuồng ùa vào làm đầu hắn nháy mắt trướng đến phát đau, liên tiếp lui vài bước. Bất quá rất nhanh, tin tức cứ như nguyên bản thuộc về hắn, toàn bộ bị hắn hấp thu.
Sau đó, gân xanh trên trán Cố Tá nhảy nhảy lên.
Hắn rốt cuộc có bao nhiêu xui xẻo a!
Thế giới này chính là một cái bi kịch, trên cơ bản không có cái gọi là vương pháp. Chuyện xưa Võ hiệp tuy rằng dụng võ mà mặc kệ lệnh cấm, nhưng người ta tốt xấu gì cũng còn có một chữ "Hiệp", còn ở đây, trần trụi chính là cá lớn nuốt cá bé, dùng võ vi tôn.
Bình dân bá tánh ở chỗ này nếu như bị đánh chết, căn bản không có chỗ giải oan. Chỉ có làm Võ Giả mới có thể trở nên nổi bật, Võ Giả thực lực càng cao thì sẽ càng có nhiều tôn kính cùng coi trọng, còn có thể che chở người nhà, có được tài phú, thực lực càng lên cao sẽ càng gia tăng thọ mệnh.
Điểm duy nhất đáng mừng đó là, tuy rằng võ giả cường đại nhưng nắm giữ đại lục này vẫn là có một ít đế quốc nhân đạo. Tuy rằng xã hội phong kiến, nhưng cũng có một số thành trì có pháp luật, có thể để bá tánh sinh sôi nảy nở. Nhưng ở đại lục này lấy võ làm đầu, nếu hoàn toàn không thể tập võ, vận khí tốt có thể bình yên qua cả đời, vận khí không tốt thì chết cũng là chết vô ích. Bản thân tự do không có, tài phú tích lũy cũng sẽ bị người tầng tầng bốc lột, có thể một lời không hợp liền cả mạng cũng không còn.
Đơn giản mà nói, chính là rất dễ chết.
Ngoại trừ Võ Giả, còn có một loại người so với Võ giả càng được người tôn kính hơn, chính là Luyện Dược Sư. Bởi vì Võ giả trong quá trình luyện võ, mỗi giai đoạn đột phá đều sẽ cần lượng lớn đan dược gia tăng thực lực, số đan dược này là do Luyện Dược Sư luyện chế. Đồng thời cũng không phải chỉ cần nổ lực là có thể trở thành Luyện Dược Sư. Điều kiện tiên quyết trở thành Luyện Dược Sư đó là ở huyệt vị hai tay có một thứ gọi là Dược Châu, nếu không có cách chải chuốt dược khí cho dù không tạc lò, thì đan dược luyện ra đối với Võ giả cũng không có tác dụng.
Thế nhưng loại người này vô cùng ít, một vạn chỉ có một, địa vị có thể tưởng tượng được.
Nói cách khác, nếu có hệ thống luyện dược Cố Tá liền có thể trở thành luyện dược sư, coi như có được một loại bản lĩnh sẽ không bị người khác tùy tiện giết chết, mức độ an toàn rất được đảm bảo a.
Cố Tá cũng không ngu ngốc, hắn tuy rằng không phải người nơi này, nhưng hệ thống dám để hắn luyện dược thì có thể khẳng định hắn có Dược châu. Còn nếu không có Dược châu, dưới sự giúp đỡ của hệ thống hắn nhất định vẫn có thể luyện dược. Như vậy xem ra, hắn nếu là không tiếp thu nhận chủ, thật đúng là có khả năng hắn sẽ sớm chết.
Cố Tá xoa xoa mặt nhận mệnh.
Tranh thôi, dù sao cũng phải tranh ra một cái đường sống.
Hắn liền mở miệng: "Đồng ý nhận chủ."
Ngay sau đó, một loại cảm giác huyền diệu nháy mắt truyền khắp thân thể hắn. Hắn đột nhiên cảm giác được trong đầu thật sự nhiều ra thêm một thứ.
Hơn nữa, hắn tuy rằng không thể khống chế thứ này nhưng có thể cảm nhận được, hắn cùng nó tâm thần tương liên, phi thường... thần kì a.
Đây chính là hệ thống?