Sáng sớm tinh mơ, Tô Mậu Ngôn tinh thần phơi phới, bắt đầu liên lạc với công ty trang trí Thiên Kim nọ.
Chẳng biết có phải do được vũ trụ phù hộ hay không mà việc trao đổi diễn ra vô cùng thuận lợi. Cậu vừa gửi ảnh qua thì công ty đã xác nhận ngay trong hôm nay có thể đến ký hợp đồng.
Tô Cửu đứng bên cạnh vểnh tai hóng chuyện, đợi Tô Mậu Ngôn cúp máy mới hỏi: “Tính sửa thật đấy à?”
Tô Mậu Ngôn đưa điện thoại cho Tô Cửu: “Sửa sang theo kiểu trong ảnh này, bố thấy sao?”
Tô Cửu lập tức ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng rực nhìn mấy tấm ảnh trên màn hình điện thoại của con trai.
Ông nuốt nước bọt: “Sửa thế này thì hết bao nhiêu tiền?”
Tô Mậu Ngôn đáp: “Chắc cũng phải mấy trăm nghìn tệ.”
Tô Cửu cũng hơi động lòng, nhưng vẫn cố kìm lại: “Năm trăm nghìn tệ bố để dành cho mày, tiêu hết là không còn đâu, liệu mà tiêu.”
Tô Mậu Ngôn gật đầu: “Bố yên tâm.”
Chắc chắn sẽ không còn lại bao nhiêu đâu.
Tô Cửu dặn dò một câu rồi lại bắt đầu chăm chú ngắm nghía bản thiết kế.
Vừa ngắm, ông đã phát hiện ra vấn đề.
“Mặt bằng của nhà mình chỉ có hơn tám mươi mét vuông, nhưng bản thiết kế này ít nhất cũng phải dành cho nơi rộng cỡ trăm rưỡi, trăm sáu mét vuông, e là không hợp lắm đâu.”
Lời vừa dứt, đã nghe có người đẩy cửa bước vào. Đó chính là Chu Mãnh, người hôm kia truyền nước ở phòng khám đối diện.
Ông xách theo một đống đồ, nghiêm túc cảm ơn Tô Mậu Ngôn.
Tô Mậu Ngôn nói: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi ạ, không có gì đâu chú.”
Chu Mãnh lại không nghĩ vậy. Năm nay ông đã bốn mươi chín tuổi, sức khỏe không còn được như thời trẻ. Sau khi qua được kiếp nạn này, ông cũng lên mạng tìm hiểu không ít trường hợp, người chết vì dị ứng Clindamycin không phải là ít. Ông sống được là hoàn toàn nhờ vào chàng trai trẻ trước mắt này.
Đây mới thực sự là ơn cứu mạng!
Ông nói: “Thật ra hôm nay tôi đến đây còn có một chuyện khác.”
Tô Cửu nói: “Chú ngồi đi, có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Chu Mãnh ngồi xuống, nói: “Lần này tôi bị bệnh làm thằng con trai tôi sợ hết hồn, nó nhất quyết đòi đón hai vợ chồng tôi lên thành phố ở. Thằng bé hiếu thảo, đã mua sẵn nhà cho chúng tôi rồi, tôi nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì cứ qua đó cho nó đỡ phải lo lắng.”
Tô Cửu cười nói: “Thế thì tốt quá! Con trai chú hiếu thảo, hai vợ chồng chú có phúc thật!”
Chu Mãnh cũng cười: “Đúng là vậy, nhưng trước khi đi, chúng tôi cũng muốn xử lý căn nhà ở thị trấn Dược Vương này. Nhà để ở thì chắc chắn không bán, sau này còn về, nhưng hai gian mặt bằng ở tầng dưới, tức là ngay cạnh nhà mọi người, thì chúng tôi định bán đi.”
Tô Cửu đương nhiên biết hai gian nhà bên cạnh là của Chu Mãnh, chính vì ở gần phòng khám nên Chu Mãnh mới tiện đường qua khám bệnh, chỉ là ông ít khi ra ngoài nên hai nhà ngày thường cũng không qua lại nhiều.
Tô Cửu thầm đoán ý của Chu Mãnh, hỏi: “Hai vợ chồng chú định bán mặt bằng à?”
Chu Mãnh gật đầu: “Trước giờ vẫn cho chị Trương, chủ quán mì thuê, nhưng gần đây chị ấy không thuê nữa, nên tôi nghĩ thôi bán luôn cho xong.”
“Ý của chú là?” Tô Cửu hỏi.
“Hai gian nhà của tôi đã đập thông rồi, tổng cộng tám mươi sáu mét vuông, giá thị trường bên ngoài cũng phải bán được mấy trăm nghìn tệ.”
Tô Cửu gật đầu, nhà ông cũng có hai gian y hệt, đương nhiên biết nó đáng giá bao nhiêu.
Chu Mãnh liếc nhìn Tô Mậu Ngôn, người nãy giờ vẫn im lặng: “Hôm kia bác sĩ Tiểu Tô đã cứu tôi, cả nhà tôi đều rất biết ơn. Nói thật với cậu, chỉ tặng chút quà thì tôi áy náy lắm.”
Tô Mậu Ngôn vừa nghe đã biết hệ thống nói tặng mặt bằng là thế nào rồi.
Hôm qua cậu còn đang thắc mắc không biết hệ thống sẽ tặng mặt bằng cho mình kiểu gì, hóa ra không phải hệ thống tặng, mà là người khác tặng.
Cậu liếc nhìn điện thoại, con mèo Cam kia vậy mà vẫn đang chơi game!
Đúng là một con mèo không làm việc đàng hoàng!
“Hai người xem có hứng thú với hai gian nhà này không? Tôi nghĩ nó ở ngay cạnh nhà mình, nếu đập thông ra thì mặt bằng sẽ rộng hơn hẳn,” Chu Mãnh nói.
Tô Cửu đương nhiên là có hứng thú, ông hỏi: “Vậy chú định bán bao nhiêu?”
Chu Mãnh cũng thẳng thắn: “Mười vạn tệ.”
“Rẻ thế! Vậy thì chú chịu thiệt lớn rồi!” Tô Cửu nói.
Giá nhà đất ở thị trấn Dược Vương trước giờ không cao vì kinh tế không phát triển được, cho dù chỗ họ là khu trung tâm thì mặt bằng cũng chỉ bán được hơn bốn nghìn tệ một mét vuông, nhưng tổng giá của tám mươi sáu mét vuông cũng gần bốn trăm nghìn tệ rồi.
Chu Mãnh xua tay: “Anh cả cũng đừng từ chối, tôi cũng là tích phúc cho mình thôi. Anh nói xem, hôm đó tình hình của tôi như vậy, bác sĩ Tiểu Tô chỉ cần do dự một chút, sợ phải chịu trách nhiệm là sẽ không cứu tôi. Mỗi lần nghĩ lại tôi đều thấy sợ, đổi lại là người khác, chưa chắc đã dám ra tay giúp tôi trong hoàn cảnh đó.”
Chu Mãnh nói: “Chuyện này tôi cũng đã bàn với gia đình rồi, mọi người đều đồng ý. Con trai tôi giỏi giang, nhà cũng không thiếu tiền, mặt bằng này chúng tôi giữ lại cũng chẳng để làm gì, chi bằng bán rẻ lại cho các anh. Bác sĩ Tiểu Tô tài giỏi như vậy, phòng khám này sớm muộn gì cũng làm ăn phát đạt, tôi xem như thuận nước đẩy thuyền thôi.”
Hai người lại trò chuyện hơn nửa ngày, cuối cùng Tô Cửu cũng đồng ý.
Bánh từ trên trời rơi xuống đầu, không nhặt lên ăn chẳng lẽ còn đợi nó mốc meo hay sao.
Thế là trước khi công ty trang trí đến, Tô Cửu đã cùng Chu Mãnh đi làm thủ tục, tiện thể trả lại điện thoại cho Tô Mậu Ngôn, bảo cậu cứ sửa sang theo diện tích hơn một trăm bảy mươi mét vuông.
Tô Mậu Ngôn nhận lại điện thoại.
Chú Chu Mãnh đúng là một người tốt, một người cao thượng, thuần khiết, có đạo đức, thoát khỏi những thú vui tầm thường, một người có ích cho xã hội.
“Anh!” Trịnh Sương đẩy cửa vào, “Mọi người chưa mở hàng à?”
Tô Mậu Ngôn liếc nhìn đồng hồ, mới chưa đến chín giờ, phòng khám của họ trước nay đều chín giờ mới mở cửa.
“Sao lại qua đây nữa rồi? Thuốc hôm qua uống không hợp à?” Vẻ mặt Tô Mậu Ngôn trở nên nghiêm túc.
Đây là vấn đề liên quan đến việc cậu có cần đến thiên thần nhỏ Taobao hay không.
“Không phải không phải,” Trịnh Sương vội xua tay, “Bạn em cũng muốn qua đây khám thử.”
Một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi bước ra từ sau lưng Trịnh Sương, khi nhìn thấy Tô Mậu Ngôn, đôi mắt cô bé lập tức lóe lên những tia lửa sáng rực.
Cô bé kéo tay áo Trịnh Sương, thì thầm: “Đẹp trai thật đấy!”
Trịnh Sương cười hì hì, vô cùng vênh váo: “Đương nhiên rồi! Anh tớ mà!”
Tô Mậu Ngôn kéo cửa cuốn lên, ánh nắng vàng rực rỡ ùa vào, hương thuốc Bắc tràn ngập khắp phòng, khiến Trịnh Sương và bạn cô bé có chút lâng lâng.
Tô Mậu Ngôn ngồi xuống hỏi Trịnh Sương: “Bạn em cũng đến khám bệnh à?”
“Vâng ạ,” Lưu Kỳ Kỳ không đợi Trịnh Sương trả lời, đã hào hứng nói, “Anh họ, anh xem giúp em được không ạ?”
Tô Mậu Ngôn có chút không hiểu nổi giới trẻ bây giờ, bị bệnh mà cũng phấn khởi như vậy.
“Được, phí khám bệnh là 30 tệ một người, có thể trả qua Alipay, WeChat hoặc thẻ bảo hiểm y tế,” Tô Mậu Ngôn nói.
Trịnh Sương hơi ngại ngùng, sao lại còn thu tiền chứ.
Lưu Kỳ Kỳ lại chẳng hề để tâm, đi khám bệnh mà, đương nhiên phải trả tiền rồi!
Cô bé nói: “Anh họ có WeChat không ạ? Em chuyển khoản trực tiếp cho anh.”
Hì hì, như vậy là có được số WeChat của trai đẹp rồi.
Tô Mậu Ngôn chỉ vào mã QR code bên cạnh: “Quét cái đó là được.”
Đó là WeChat của bố cậu.
Lưu Kỳ Kỳ có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa cổ tay ra: “Kinh nguyệt của em đều đặn lắm, nhưng lần nào cũng bị đau bụng kinh.”
Tô Mậu Ngôn vừa cảm nhận mạch của cô bé, vừa hỏi: “Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
Lưu Kỳ Kỳ đáp: “Rồi ạ, bác sĩ nói không có khối u gì, cũng uống thuốc rồi nhưng không có hiệu quả gì cả.”
Tô Mậu Ngôn lại hỏi: “Lần đầu có kinh là khi nào?”
“Ba năm trước ạ,” Lưu Kỳ Kỳ nghĩ một lát rồi nói.
Một lúc lâu sau, Tô Mậu Ngôn thu tay về, lại hỏi Lưu Kỳ Kỳ thêm một vài câu hỏi, ví dụ như mỗi lần đau bao lâu, đau kiểu gì.
Thật ra Lưu Kỳ Kỳ cũng không phải đến khám bệnh, mà là đến ngắm trai đẹp. Tuy đau bụng kinh khó chịu, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi, thuốc uống cả đống cũng không thấy đỡ, cô bé sớm đã không còn hy vọng nữa rồi.
Dù sao thì bố cô bé cũng nói, lấy chồng là hết đau. (???)
Nhưng thấy trai đẹp hỏi han nghiêm túc như vậy, Lưu Kỳ Kỳ vẫn trả lời đâu ra đấy.
“Anh ơi, Kỳ Kỳ bạn ấy bị sao vậy ạ?” Trịnh Sương hỏi.
“Đau bụng kinh do khí huyết hư nhược,” Tô Mậu Ngôn vừa viết bệnh án vừa đáp, “Không nghiêm trọng đâu. Ngày thường chú ý tập thể dục nhiều hơn, kiêng đồ sống lạnh, lúc đến kỳ cũng phải chú ý giữ vệ sinh.”
“Khí huyết hư nhược ạ? Bình thường em ăn uống cũng tốt mà,” Lưu Kỳ Kỳ nói.
Tô Mậu Ngôn đáp: “Tỳ vị của em không tốt lắm, nên nguồn chuyển hóa không đủ. Vì vậy em phải dưỡng tốt tỳ vị trước đã.”
Lưu Kỳ Kỳ hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, em hay thấy dạ dày khó chịu lắm.”
Tô Mậu Ngôn ngẩng đầu lên: “Thích ăn đồ lạnh đúng không?”
Lưu Kỳ Kỳ gật đầu: “Từ nhỏ đã thích ăn rồi ạ.”
Tô Mậu Ngôn nói: “Tỳ vị của trẻ con yếu, nếu từ nhỏ đã thích ăn đồ lạnh thì rất có thể gây ra vấn đề về tỳ vị. Được rồi, kê cho em một tuần thuốc, em cứ uống trước đi, một tuần sau quay lại, anh sẽ xem xét tình hình rồi quyết định có cần uống thuốc tiếp không.”
Lưu Kỳ Kỳ bị gương mặt vừa đẹp trai vừa nghiêm túc của Tô Mậu Ngôn làm cho choáng váng, cứ thế ngơ ngẩn đi lấy thuốc, rồi lại quẹt thẻ trả hơn một trăm tệ tiền thuốc.
Đến lúc ra khỏi cửa lớn, cô bé mới sực tỉnh, mình xách một túi thuốc Bắc về thì ăn nói với mẹ thế nào đây?
Mẹ cô bé có cho cô bé uống thuốc lung tung không?
Nhưng trai đẹp đã dặn dò rồi, bảo cô bé nhất định phải nhớ uống thuốc. Thôi thì, cô bé quyết định nghe theo tiếng gọi của nhan sắc vậy.
Tiến độ chữa trị kinh nguyệt không đều của Tô Mậu Ngôn đã là 3/10, còn vô sinh hiếm muộn thì vẫn chưa có tiến triển gì, không biết bệnh nhân mà Quảng Hoành giới thiệu cho cậu bao giờ mới đến.
Hai vợ chồng đang được cậu nhắc tới lúc này đang lái xe về phía thị trấn Dược Vương.
“Lão Tiền, anh nói xem lần này vị bác sĩ này có chữa khỏi cho em được không?” Lưu Anh buồn bã nói.
Tiền Hoa vừa đánh lái vừa nói: “Quảng Hoành giới thiệu thì chắc không sai đâu.”
Lưu Anh thở dài: “Cũng đã đi khám bao nhiêu bác sĩ rồi.”
Tiền Hoa nói: “Đừng lo, rồi sẽ chữa khỏi thôi, nếu vẫn không được thì chúng ta đi làm thụ tinh trong ống nghiệm.”
Lưu Anh gật đầu, nhưng lòng vẫn trĩu nặng ưu tư.
Cô và Tiền Hoa quen nhau từ hồi đại học, kết hôn đã được bảy, tám năm. Trước đây cả hai đều bận rộn nên chưa vội có con, mãi đến khi cô rảnh rỗi thì lại chẳng thể nào mang thai.
Mẹ chồng cô đã ra tối hậu thư, nếu không phải Tiền Hoa vẫn luôn đứng ra gánh áp lực, có lẽ gia đình này đã sớm tan vỡ.
Nếu vẫn không chữa được... thì cũng đành phải đi làm thụ tinh ống nghiệm thôi.
Xe chạy vào thị trấn Dược Vương, hai bên là những thửa ruộng vuông vức, xa xa là ngọn núi xanh biếc, gió mát rượi lùa qua cửa sổ. Lưu Anh không kìm được mà hạ kính xe xuống, không khí trong lành lập tức tràn vào trong xe.
Tuy không mát lạnh như điều hòa, nhưng lại khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Lưu Anh nói: “Sao trước đây mình không phát hiện ra có một nơi tuyệt vời như thế này nhỉ.”
Thị trấn Dược Vương quả thực non xanh nước biếc, lưng tựa vào núi Đại Thanh, trên núi còn có sông suối chảy xuống. Nhưng vì giao thông không tiện lợi nên ngày thường cũng chỉ có người ở huyện Lũng mới đến đây.
Tiền Hoa rẽ vào một con đường, đi vào khu phố trong thị trấn: “Nơi này không có ngành công nghiệp trụ cột nên không phát triển được. Nông sản không có gì đặc sắc, địa thế và giao thông lại không thuận lợi để phát triển công nghiệp. Du lịch thì được đấy, nhưng cũng không có ai đến khai thác. Thanh niên trong thị trấn phần lớn đều đi hết rồi, nên đây thuộc dạng nơi không ô nhiễm mà cũng chẳng có tiền.”
Bản thân Tiền Hoa làm trong cơ quan chính phủ nên cũng nắm khá rõ tình hình của thị trấn Dược Vương.
Lưu Anh nói: “Mua một căn nhà ở đây dưỡng già cũng được đấy.”
Tiền Hoa cười: “Đến lúc đó em lại chê ở đây chẳng có gì cho xem.”
Dừng xe, Tiền Hoa hỏi thăm đường đến tiệm thuốc họ Tô.
“Các vị tìm bác sĩ Tiểu Tô à!” một người phụ nữ bán rau vừa nghe đã nói với vẻ tự hào, “Bác sĩ Tiểu Tô giỏi lắm! Mới hôm kia thôi, một mũi kim đã cứu sống lão Chu đang hấp hối, chúng tôi nhìn mà tròn cả mắt. Các vị tìm cậu ấy khám bệnh là đúng rồi!”
Nghe vậy, Tiền Hoa có thêm chút tự tin.
Sau khi hai người họ rời đi, người phụ nữ bắt đầu suy ngẫm, không biết hai người này đến khám vô sinh hiếm muộn hay là kinh nguyệt không đều.
Chắc là vô sinh hiếm muộn nhỉ?
Người phụ nữ buồn thay cho họ một phút, rồi quyết định phải loan tin này cho mọi người biết, vậy mà lại có người thật sự đến tìm bác sĩ Tiểu Tô để chữa vô sinh hiếm muộn.
--------------------