Sáng sớm tinh mơ, tiệm thuốc nhà họ Tô đã mở cửa. Bà con hiếu kỳ một đồn mười, mười đồn trăm, ai cũng định bụng ghé qua xem có gì hay.
Tô Mậu Ngôn nhìn đám đông mà đau cả đầu. Vấn đề là mấy bà mấy cô vào tiệm chẳng ai hỏi han gì về kinh nguyệt không đều hay vô sinh hiếm muộn, mà toàn nhắm vào cậu.
“Ngôn ơi, có người yêu chưa thế?”
“Cháu định tìm người như nào hả?”
“Nhà cô có con bé Lạc Lạc nghỉ hè cũng về rồi đấy, hay hai đứa gặp nhau một buổi xem sao?”
Tô Mậu Ngôn cảm giác như bị một bầy vịt bao vây, hối hận vì đã không mang con gấu bông của mình xuống.
May mà có Tô Cửu ra giải vây.
Chiếc quạt hương bồ lớn được ông gõ xuống bàn kêu “cốp cốp”, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Tô Cửu cất giọng: “Con trai tôi tạm thời chưa tìm người yêu, cũng không xem mắt. Mấy đứa Hoan Hoan, Lạc Lạc gì đó cũng không cần gặp đâu. Bà con ai có bệnh thì khám, không có thì đừng chen chúc ở đây nữa.”
Mấy bà mấy cô nghe vậy thì bĩu môi, mỗi người châm chọc Tô Cửu một câu rồi kéo nhau đi hết.
Kể từ khi ông chú trung niên này bất chấp hình tượng mà trở nên lôi thôi lếch thếch, ông đã mất đi vị thế độc tôn của mình ở thị trấn Dược Vương!
Tô Mậu Ngôn thấy vậy thì ngớ cả người. Đông người thế này mà không một ai đến khám bệnh ư?
Hóa ra tất cả đều tơ tưởng đến thân xác cậu, chứ không phải tay nghề của cậu à?
Tô Cửu cười nhạo cậu: “Hồi trước bố trông tiệm, một ngày có được hai người đến bốc thuốc là may lắm rồi. Đổi sang thằng nhóc con thì chắc được ba người đấy.”
“Nhưng mà,” ông liếc nhìn tấm biển “Chuyên trị vô sinh hiếm muộn và kinh nguyệt không đều” treo bên ngoài, “bây giờ thì chắc một người cũng chẳng có.”
Thị trấn của họ nhỏ, chẳng có bí mật gì giấu được.
Hôm nay ai đến đây khám bệnh, có khi chưa bước chân ra khỏi tiệm đã bị dán cho cái mác kinh nguyệt không đều với vô sinh hiếm muộn rồi.
Tô Mậu Ngôn đau lòng thốt lên: “Đây không phải là giấu bệnh sợ thầy sao?!”
“Không, cái này gọi là chết vì sĩ diện, sống khổ sở.” Tô Cửu cười hì hì rồi lại quay sang trêu con Vàng.
Con mèo Cam trong điện thoại thì cười lăn cười bò, mong ngóng đến ngày được mua cho Tô Mậu Ngôn một “thiên thần nhỏ”. Nó thậm chí còn xem sẵn hàng trên Taobao rồi, chỉ chờ đặt đơn giúp cậu thôi.
Tô Mậu Ngôn đành bất lực, chỉ có thể gỡ tấm biển xuống rồi đi tìm Vương Tử Hoa.
Mẹ cậu giao thiệp rộng, chắc chắn có thể đảm nhận vai trò người trung gian xuất sắc.
Vương Tử Hoa vừa nghe xong, tò mò nhìn chằm chằm Tô Mậu Ngôn một lúc lâu, đến mức mặt cậu đỏ bừng lên bà mới khen: “Ngôn Ngôn đúng là bạn của chị em phụ nữ! Chuyện này cứ giao cho mẹ, mẹ ra ngoài một chuyến, đảm bảo dắt về cho con một người.”
Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng sau, Vương Tử Hoa đã dẫn một bệnh nhân từ cửa sau vào cho cậu.
“Em họ?” Tô Mậu Ngôn kinh ngạc.
Đúng vậy, với nguyên tắc “ruộng tốt không để người ngoài cày”, Vương Tử Hoa đã đưa cô em họ Trịnh Sương của Tô Mậu Ngôn đến.
Tô Mậu Ngôn bỗng có ảo giác mình đang bán bảo hiểm, mà đối tượng đầu tiên lại là người nhà.
Trịnh Sương đỏ mặt gọi một tiếng: “Anh họ.”
Vương Tử Hoa nói: “Ngẩn ra đấy làm gì, khám cho em họ đi.”
Trịnh Sương sắp lên lớp mười hai. Mấy tháng nay, kinh nguyệt của cô toàn bị trễ, lượng ra cũng ít, mà lần nào cũng đau bụng. Mãi mới được nghỉ học vài ngày, cô đang định đến bệnh viện khám cho kỹ, nhưng chưa kịp đi thì đã bị Tô Mậu Ngôn “hớt tay trên”.
Tô Mậu Ngôn bảo cô ngồi xuống, xem xét kỹ sắc mặt của cô, rồi lại bảo cô lè lưỡi ra.
“Bình thường em có triệu chứng gì?” Tô Mậu Ngôn hỏi.
Thật ra Trịnh Sương chẳng tin tưởng gì vào tay nghề của Tô Mậu Ngôn. Dù sao thì anh họ cũng vừa mới tốt nghiệp, chữa được bệnh gì chứ. Hơn nữa cô cũng không tin vào Đông y. Nếu không phải do Vương Tử Hoa lôi kéo, lại còn lấy ví dụ của ngày hôm qua ra để thuyết phục, cô chắc chắn sẽ không đến.
Nhưng anh họ từ nhỏ đã đối xử rất tốt với cô. Thôi thì, nếu anh đã muốn nghiên cứu phụ khoa đến vậy, thà để anh “hành” mình còn hơn là đi “hành” người khác!
Trịnh Sương mang tinh thần hy sinh “coi cái chết nhẹ tựa lông hồng”, nhưng đối diện với anh họ mình, cô vẫn hơi ngượng, chỉ dám nói kinh nguyệt bị trễ, ra ít và đau bụng.
Tô Mậu Ngôn thấy vẻ mặt không muốn nói nhiều của cô, cũng không hỏi kỹ thêm, chỉ nói thẳng: “Đưa tay đây.”
Trịnh Sương chìa tay ra, rất nhanh sau đó, ngón tay của Tô Mậu Ngôn đã đặt lên cổ tay cô.
Trịnh Sương căng thẳng nhìn Tô Mậu Ngôn. Lẽ ra cô không nên căng thẳng, nhưng vẻ mặt của anh họ quá nghiêm túc, cứ như đang nghiên cứu vấn đề nan giải tầm cỡ thế kỷ vậy.
“Anh họ, em không sao chứ ạ?” Trịnh Sương vô thức hỏi.
Tô Mậu Ngôn nghe vậy liền đáp: “Không sao.”
Nhưng ngón tay anh họ vẫn chưa rời đi.
Hôm qua cậu vừa được hệ thống nhồi cho cả một bụng kiến thức và kinh nghiệm, đương nhiên phải tận dụng mọi cơ hội để nghiền ngẫm, bắt mạch lâu thêm vài phút cũng là để cảm nhận nhiều hơn vài phút.
Vừa rồi cậu không hỏi triệu chứng cụ thể cũng là muốn xem thử liệu có thể chỉ dựa vào bắt mạch mà chẩn đoán ra nguyên nhân hay không.
Vài phút sau, tay Trịnh Sương đã mỏi nhừ, Tô Mậu Ngôn mới chịu buông ra.
Trịnh Sương càng lúc càng cảm thấy hình như anh họ đang coi mình là vật thí nghiệm.
Bây giờ cô đang băn khoăn không biết có nên uống thuốc anh kê hay không.
Một bên là tình thân, một bên là sức khỏe bản thân, Trịnh Sương chực khóc. Sao số cô lại khổ thế này, phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn đến vậy!
Trịnh Sương còn chưa kịp than thở cho số phận của mình thì đã nghe Tô Mậu Ngôn nói: “Mỗi lần đến tháng, máu của em có màu nhạt, trong máu còn có cục máu đông, đúng không?”
Trịnh Sương ngẩn người: “Sao anh biết?”
Cô có nói đâu.
Tô Mậu Ngôn thấy vậy liền nói tiếp: “Trong kỳ kinh, em bị đau lưng, sợ lạnh, chân tay lạnh buốt, nhưng chườm túi ấm lên bụng thì sẽ đỡ hơn, phải không?”
Lại nói trúng, Trịnh Sương lập tức gật đầu.
“Miệng nhạt, ăn gì cũng không thấy ngon, cũng không muốn ăn, đi ngoài thì lỏng, có phải không?”
Mặt Trịnh Sương càng đỏ hơn.
Cứ như thể Tô Mậu Ngôn là một kẻ theo dõi cuồng tín, lại còn là loại vừa lục thùng rác vừa cọ toilet nữa chứ.
Nếu không thì làm sao anh ấy biết được cả những chuyện này!
Tô Mậu Ngôn nghe vậy thì mỉm cười, cầm bút lên ghi chép bệnh án một cách nghiêm túc: “Không có vấn đề gì lớn đâu, em bị huyết hàn điển hình, uống thuốc một thời gian là khỏi thôi.”
Huyết hàn, nói theo ngôn ngữ trong sách giáo khoa là “hàn tà xâm nhập vào huyết, hàn ngưng khí trệ, huyết hành không thông.”
Trịnh Sương đỏ mặt nói: “Em thấy anh nghiêm túc như vậy, còn tưởng mình bị bệnh gì nặng lắm. Nhưng mà làm sao anh biết được những triệu chứng khác của em vậy?”
Cô thực sự rất tò mò!
Tô Mậu Ngôn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với cô: “Bí mật!”
Thực ra cũng chẳng có gì là bí mật, vì mạch của Trịnh Sương quá điển hình. Kinh nguyệt không đều có rất nhiều nguyên nhân, có thể do tỳ thận khí hư, can thận âm hư, khí huyết lưỡng hư, v.v… Mỗi loại đều có triệu chứng, biểu hiện và mạch tượng rất khác nhau.
Đương nhiên là có thể dễ dàng phân biệt được.
Tô Cửu đứng xem nãy giờ cũng thấy hứng thú. Tuy ông chỉ là tay mơ, à không, còn chẳng bằng tay mơ, nhưng cũng không nhịn được mà nói với Trịnh Sương: “Sương Sương, đưa tay đây, chú bắt mạch cho.”
Trịnh Sương đưa tay qua.
Tô Cửu sờ nắn một hồi lâu, chỉ cảm thấy mạch tượng dưới ngón tay mình cứ như “ôm đàn tỳ bà che nửa mặt”, chẳng hiểu rốt cuộc là cái gì.
Nhưng thua người không thua trận, sau khi buông tay ra, ông gật đầu tán thành với Tô Mậu Ngôn: “Chẩn đoán không tồi, là do huyết hàn gây ra.”
Tô Mậu Ngôn cũng cười: “Mạch của Sương Sương rất điển hình, bắt một cái là ra ngay. Nhưng đây là lần đầu tiên con có cơ hội bắt mạch nên không nhịn được mà cảm nhận thêm một chút.”
Tô Cửu: Nụ cười dần trở nên méo mó.
Mạch này mà điển hình á?!
Rõ ràng là không hề điển hình chút nào có được không?!
Trịnh Sương thì lại rất biết cách tâng bốc: “Chắc chắn là anh họ học từ chú hết rồi!”
Tô Cửu khó khăn lắm mới giữ được phong thái cao nhân, ông phải đi tìm con Vàng đang chạy nhảy ngoài kia để an ủi bản thân!
Tô Cửu vừa đi, Trịnh Sương đã ghé sát vào xem đơn thuốc Tô Mậu Ngôn viết.
“Quế chi, ngải diệp, thục phụ tử, đương quy…” Chữ của Tô Mậu Ngôn rất đẹp, nhìn vô cùng thích mắt. Trịnh Sương hỏi: “Đây là đơn thuốc gì vậy anh?”
“Cái này gọi là thang Ôn Kinh.” Tô Mậu Ngôn nói: “Lần tới em đến tháng là khi nào?”
Trịnh Sương đáp: “Chắc còn hơn mười ngày nữa ạ.”
Tô Mậu Ngôn gật đầu: “Đơn này em cứ cầm về uống bảy ngày, bảy ngày sau anh sẽ bắt mạch lại cho.”
Mặc dù đơn thuốc Ôn Kinh về cơ bản là cố định, nhưng tùy theo tình trạng của bệnh nhân mà có thể điều chỉnh dược liệu và liều lượng.
Trịnh Sương lấy thuốc xong, vui vẻ ra về. Kể từ lúc Tô Mậu Ngôn nói rõ tình trạng của cô, cô đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Anh họ cô tuy mới tốt nghiệp, nhưng từ nhỏ đến lớn học hành đều giỏi giang, người lại thông minh, có việc gì mà làm không tốt chứ? Chẳng phải chỉ là kinh nguyệt không đều thôi sao? Cô tin anh họ mình nhất định sẽ trở thành một người bạn của chị em phụ nữ đúng nghĩa!
Sau khi Trịnh Sương đi, thanh tiến độ nhiệm vụ của Tô Mậu Ngôn nhảy lên 0.5/10.
“0.5 là sao?” Tô Mậu Ngôn nhìn màn hình, hỏi con mèo Cam đang chơi game.
Mèo cam không thèm ngẩng đầu lên, đáp: “Nghĩa là cô ta có bệnh, còn cậu có thuốc.”
“Nói tiếng người xem nào!” Tô Mậu Ngôn chọc vào bụng mèo cam, khiến nó ngã ngửa ra.
Mèo cam tức giận ném máy chơi game đi, trông hệt như một gã trai tồi nghiện game bị bạn gái làm phiền, chỉ muốn lao ra khỏi màn hình để bạo hành gia đình với Tô Mậu Ngôn.
Tô Mậu Ngôn đành phải dùng đến mười tám chiêu vuốt mèo, cuối cùng cũng dỗ dành được con mèo này.
Nó nằm ườn ra trên một ứng dụng, đuôi vẫy qua vẫy lại: “Nghĩa là, thuốc cậu kê không có vấn đề gì, cô ta cũng đúng là mắc bệnh như cậu chẩn đoán, nhưng cô ta chưa uống thuốc, bệnh tình cũng chưa cải thiện, nên chưa được tính là hoàn thành nhiệm vụ.”
Mắt Tô Mậu Ngôn sáng lên. Vậy chẳng phải cậu có thể dựa vào tình hình hoàn thành nhiệm vụ để kiểm tra tính chính xác của việc bắt mạch và kê đơn sao?
Tuy nhiên, cậu lại cảm nhận được sức nặng của số phận.
Lỡ bệnh nhân của cậu không uống thuốc thì sao? Chẳng lẽ cậu phải gọi điện đi thúc giục từng người một à?!
Hơn nữa, Trịnh Sương có lẽ là bệnh nhân duy nhất của cậu ngày hôm nay.
Vì thiếu một chân mạt chược, mẹ cậu đã bị gọi đi đánh bài, không muốn giúp cậu lôi kéo khách nữa.
Tô Mậu Ngôn nặng trĩu cõi lòng, ôm lấy con gấu bông của mình.
Đời thật lắm gian truân.
Tô Cửu ôm con Vàng, nhìn Tô Mậu Ngôn với ánh mắt đồng bệnh tương lân.
Cũng vì cái vụ ba thiếu một khẩn cấp chết tiệt kia mà món thỏ xào ớt của ông tối nay cũng tan thành mây khói rồi.
Tô Mậu Ngôn suy nghĩ một lúc, người đàn ông mạnh mẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cậu đặt con gấu bông xuống, dứt khoát lái xe đến bệnh viện huyện.
Cậu chỉ đến xem tình hình của người đàn ông hôm qua thôi, tuyệt đối không phải đến để giành khách với bệnh viện huyện đâu!
Tầng một của bệnh viện huyện là khoa cấp cứu. Tô Mậu Ngôn vừa vào đã gặp ngay cô y tá hôm qua.
“Là cậu à!” Nữ y tá lớn tuổi tên là Tô Hồng, tính ra 500 năm trước có khi còn là người một nhà với Tô Mậu Ngôn, thấy cậu cũng rất nhiệt tình: “Cậu đến thăm bệnh nhân hôm qua à?”
Tô Mậu Ngôn hỏi: “Chú ấy sao rồi ạ?”
Tô Hồng đáp: “Xuất viện rồi, không sao cả.”
Cô còn gọi một y tá trẻ bên cạnh: “Mấy đứa không phải cứ hỏi mãi chuyện hôm qua sao? Đây này, chính chủ đến rồi, có gì cứ hỏi cậu ấy đi!”
Thế là Tô Mậu Ngôn lại bị một đám y tá trẻ đáng yêu vây quanh.
“Anh Tô, hôm qua làm sao anh cứu được người đó vậy ạ?”
“Châm cứu thật sự thần kỳ đến thế sao?”
“Anh tốt nghiệp trường nào vậy ạ?”
Tô Mậu Ngôn gần như không chống đỡ nổi, nhưng cậu cũng không lùi bước. Ở đây có nhiều y tá trẻ trung đáng yêu như vậy, biết đâu trong số họ lại có khách hàng tiềm năng của mình thì sao!
Để hoàn thành nhiệm vụ, cậu phải phát huy tinh thần của một nhân viên bán bảo hiểm để mở rộng nguồn khách hàng!
Vì vậy, cậu nhanh nhạy tìm ra câu hỏi mà mình muốn trả lời nhất trong vô số câu hỏi.
Tô Mậu Ngôn nở nụ cười rạng rỡ nhất, nói với cô y tá có tàn nhang ở ngoài cùng bên trái, người đã hỏi cậu giỏi nhất lĩnh vực gì: “Tôi giỏi nhất là chữa vô sinh hiếm muộn và kinh nguyệt không đều.”