Canh giờ này, trên đường cơ hồ đã không còn bóng người, nhưng Triệu ca nhi vẫn bị câu nói mang đầy vẻ khiêu khích kia của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng. Hắn đấm cho Phương Tử Thần một cái, vừa giận vừa ngượng, nói: “Ngươi sao lại thế, còn đang ở ngoài đường đấy!”
“Ngoài đường thì ngoài đường chứ,” Phương Tử Thần khàn giọng, cúi người tới gần: “Ngươi mà còn cười, lão tử sẽ lôi ngươi vào rừng cây nhỏ, tương tương nhưỡng nhưỡng, lại nhưỡng nhưỡng tương tương.” (“làm” cho một trận nhịp nhàng, liên tục)
Triệu ca nhi: “…”
Cái người này, thật sự còn lưu manh hơn cả Lưu ghẻ đầu.
Nước trong nồi ban đầu đã sôi, nóng đến bỏng tay, nhưng trì hoãn một lúc lâu thì lại vừa tầm. Triệu ca nhi còn muốn gội đầu nên bảo Phương Tử Thần giúp hắn tắm, tóc hắn dài, thời buổi này lại không có máy sấy tóc, gội xong còn phải sấy khô, tương đối phiền phức.
Thông thường, nhà nào đông người thì sau khi nấu xong sẽ bưng đồ ăn ra nhà chính để ăn. Còn nhà Phương Tử Thần chỉ có ba người, nên Triệu ca nhi trực tiếp đặt bàn ăn trong bếp.
Góc trái đặt lu nước, bên phải đặt củi, thêm cái tủ bát, phòng bếp không rộng rãi là mấy. Hơn nữa trẻ con tắm rửa hay nghịch nước, dù có cẩn thận thế nào cũng sẽ bắn nước ra ngoài, vì thế hắn mỗi lần tắm đều tắm ở sân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT