“Tiểu tử này quá mức xảo quyệt, đệ tử dưới trướng của chúng ta đào bới ba thước đất cũng không tìm thấy dấu vết của hắn. Đáng giận! Hắn tuyệt đối đã lấy đi truyền thừa của Tam Đại Phong chúng ta! Nơi đó ngay cả chúng ta khổ công canh giữ hơn một nghìn năm vẫn chưa chính thức mở ra, nếu để hắn có được, không thừa lúc này giết hắn, địa vị của Tam Đại Phong chúng ta sẽ nguy ngập!”
Thiên Ma cũng giận dữ nói. Tam Đại Phong có thể quật khởi là dựa vào một nơi truyền thừa mà người ngoài không hề hay biết. Nơi đó chỉ có ba vị Phong Chủ họ biết rõ. Nhưng giờ thì không được nữa rồi.
“Vậy giờ phải làm sao đây? Ta nhớ Hồng Ma huynh có một môn thần thông có thể hồi tưởng lại một vài đoạn quá khứ, không biết…?”
Xích Ma mở miệng nhìn về phía Hồng Ma.
Sắc mặt Hồng Ma hơi đổi. Hắn quả thật có môn thần thông này, nhưng là thần thông áp đáy hòm, tự nhiên không chỉ có khả năng hồi tưởng quá khứ. Tuy nhiên, chỉ dùng vào việc này thì đối với Hồng Ma không đáng là bao. Quan trọng nhất là, nói một cách nghiêm ngặt, môn thần thông này là tàn khuyết, không phải do chính hắn lĩnh ngộ mà là do trời xui đất khiến có được khi còn trẻ. Từ trước đến nay, hắn chỉ thể hiện ra ngoài khả năng hồi tưởng các đoạn quá khứ, có chút tương tự với nguyên lý vận hành của một loại pháp tắc tên là Lưu Ảnh Châu.
Vấn đề là, hắn rất ít khi sử dụng môn thần thông này. Không hiểu sao, mỗi lần sử dụng, hắn đều cảm thấy huyết khí trong cơ thể giảm đi. Điều này thực sự đáng sợ.
“Có thể thì có thể, nhưng ta thi triển môn thần thông này cần tiêu hao khí huyết lớn, thậm chí sẽ hao tổn thọ nguyên nhất định…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play