Vân Độ run run tay cầm cần câu, đúng là nghĩ gì được nấy.
Trong đầu anh lập tức hiện ra hàng vạn tình tiết cũ rích: hoặc là gặp kẻ thù báo thù, hoặc là gặp vai chính, phản diện…
Anh nghĩ vậy nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên: “Tiểu Nhị, có pháp khí bảo vệ nào không? Đế khí hay Tiên khí gì cũng được.”
Tiểu Nhị: [Ký chủ, xin người đừng mơ mộng hão huyền, không có gì hết.]
Nếu nó có thể lấy ra mấy thứ đó lúc này thì ký chủ đâu đến nỗi vẫn kẹt ở cái núi hoang rừng già chó không thèm ngó này. Nó đã sớm ngạo nghễ dẫn dắt ký chủ lên đỉnh chư thiên rồi.
【Đinh! Nhiệm vụ tông môn đã mở, xin ký chủ chú ý kiểm tra.】
【Nhiệm vụ nhánh: Bắt đầu cường đại tông môn ít nhất phải có người chứ?! Xin ký chủ chiêu mộ một tạp dịch để Đạo Thiên Tông tỏa sáng rực rỡ.】
【Phần thưởng nhánh: Tông môn đại trận.】
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Vân Độ nhíu mày suy nghĩ, một tạp dịch?
Đáng tiếc, anh nhìn về phía phân thân của mình, vì anh đã thừa nhận nên bây giờ Hàn Trạch cũng là đệ tử trong tông môn. Con đường này không đi được, nhưng anh chú ý thấy hệ thống tông môn này sẽ tự động kích hoạt từ khóa khi gặp một số việc nào đó.
Hiện tại xem ra, cái nhiệm vụ chiêu mộ tạp dịch này rất có thể sẽ rơi vào người vừa rớt xuống kia.
Anh mượn khả năng quét của hệ thống tông môn, thông qua tầm nhìn của Hàn Trạch để nhìn rõ tu sĩ trẻ tuổi đã bất tỉnh kia. Uy thế trên người người này xem ra cao hơn tu vi Luyện Khí tầng một hiện tại của anh không ít. Cũng không biết tiêu chuẩn phán định của hệ thống sao lại cao như vậy.
Mặc y phục hoa lệ, thanh niên ngã xuống đất ngực mơ hồ có một luồng kiếm khí vờn quanh.
Mượn chức năng của hệ thống tông môn muốn tạo ra tông môn mạnh nhất, tức là muốn chiêu mộ đệ tử thì chức năng tuệ nhãn là không thể thiếu.
Chỉ liếc mắt một cái, thông tin quét của hệ thống tự động hiện ra trước mắt.
【Nhân vật: Sở Tắc】
【Tu vi: Luyện Khí tầng chín】
【Trạng thái: Đạo tâm đang bị tổn hại】
【Tư chất: Thiên nhân vô song (đang phong ấn)】
【Huyết mạch: Máu Tàn Long (đang phong ấn)】
【Bối cảnh: Vốn là đệ tử nội môn của Thanh Sơn Môn, sau khi bị đệ tử cốt lõi hãm hại đã bỏ trốn khỏi tông môn, đạo tâm đang trên bờ vực tan vỡ, lại bị kiếm khí của Kiếm Thần đệ nhất hoàng triều làm tổn thương, đang trong quá trình lẩn trốn sự truy sát…】
【Đánh giá: Không nguy hiểm. Miễn cưỡng có thể nhận làm tạp dịch, ký chủ có thể chiêu mộ, làm bước đầu tiên để tông môn lớn mạnh.】
Hệ thống rác rưởi.
Miệng lưỡi của ngươi còn kiêu ngạo hơn cả ký chủ.
Cái gì tư chất, huyết mạch kia, chỉ cần nghe qua dù Vân Độ không hiểu nhiều về Tu Tiên giới cũng biết những thứ đó có ý nghĩa gì.
[Tên nhóc này, miễn cưỡng có chút tư chất.]
[Đặt ở cuộc đời hệ thống của ta, tư chất như vậy căn bản không đủ...]
Tiểu Nhị định lầm bầm bỗng sau lưng lạnh toát, một cục lông vàng óng đậu trên cành cây, nó đảo mắt, liếc thấy ánh mắt tử thần của ký chủ.
[A, không phải, ký chủ, ta chỉ nói bừa thôi.]
Vân Độ: “Tối nay trừ một bát cơm.”
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, một hệ thống ngày nào cũng nghĩ đến ăn, còn ra thể thống gì!
Khí chất như Vân Độ này, sao có thể nuôi ra một hệ thống tham ăn như vậy!
[Aaaaa]
Tiếng kêu rên không ngớt bên tai.
Tiểu Nhị sai rồi.
Nó biết ngay ký chủ bụng dạ hẹp hòi mà!!
Nhưng bát cơm thơm lừng của nó vẫn đang chờ nó, kiên quyết không thể rơi vào bẫy của ký chủ.
Trong ý thức, hai bản thể đều đang giao lưu tần số.
“Bản thể, người này nếu huynh nhận về giao cho ta thì tốt rồi, như vậy cũng không chiếm thời gian của huynh.”
Hàn Trạch cười tủm tỉm nói, đều là chính mình, đương nhiên biết bản thể lười biếng trong xương cốt.
Vân Độ giả vờ từ chối một chút, “Cái này… Không hay lắm nhỉ?”
“Bản thể, đừng giả vờ, ta chính là huynh, nhanh lên, lấy được cái tông môn đại trận kia an toàn của chúng ta mới có một phần đảm bảo.”
“Còn về người này đừng quên, ta chính là áo choàng của huynh, ta sẽ không sao.”
Hàn Trạch nói.
Có qua có lại ở bên ngoài xem ra, không đến một giây thời gian trôi qua, giao lưu của họ trên thực tế chỉ trong nháy mắt đã có kết quả. Thanh niên áo trắng dắt bóng người trên đất, mũi chân nhón một cái, thân ảnh nhẹ nhàng bay đi khỏi nơi này.
Sau khi xác nhận nhiệm vụ nhánh hoàn thành, phần thưởng tông môn đại trận cũng đã hạ xuống. Trong chưa đầy nửa tức, từng luồng hơi thở chợt xuất hiện trong khu vực này, rồi rơi xuống đất, không trung và các không gian khác. Che kín kẽ, tựa như trận pháp tự nhiên tồn tại giữa trời đất, hòa hợp một thể với phiến thiên địa này. Dù là tu sĩ có tu vi cao thâm nhất đến cũng sẽ không nhìn ra huyền cơ trong đó.
Đó chính là sự phi phàm của tông môn đại trận.
Tông môn đại trận này đối chuẩn chư thiên vạn giới, mục tiêu là hệ thống tông môn đệ nhất chư thiên nên phần thưởng tự nhiên là tốt. Chỉ tiếc hiện tại Vân Độ chỉ mới bố trí sơ lược trận pháp này, còn nhiều hơn nữa thì lại liên quan đến nhiều nội dung về trận pháp. Hơn nữa đây vẫn là trận pháp tầng thứ nhất của tông môn đại trận nhưng lại trong nháy mắt bao phủ cả khu rừng này cùng vài ngọn núi, kéo dài đến tầm mắt Vân Độ nhìn thấy.
Cho nên nơi tu sĩ kia đột nhiên rơi xuống cũng trong lúc trận pháp hình thành, thiên biến vạn hóa, một mảnh nhỏ của địa hình tự nhiên cũng theo linh khí cuồn cuộn mà thay đổi.
Đại trận này ngăn cách bên ngoài, những linh khí mãnh liệt ập đến giống như có một linh nhãn đang phun trào linh khí không ngừng. Những nơi tầm mắt nhìn thấy, cỏ cây xanh tươi, linh khí nồng đậm đến mức tụ lại thành từng đám linh vân trên các ngọn núi, một làn mưa bụi vờn quanh đỉnh núi. Một số nơi có địa hình chênh lệch rõ ràng, những suối nước ban đầu trong núi cũng biến thành linh thủy, từng dòng thác nước từ trong núi tuôn trào.
Uế khí trong không khí biến thành hư không.
Nhìn bầu trời mấy ngày liền như thể đã được gột rửa vài lần, Vân Độ cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt kinh ngạc của mình.
“Đây lại là tầng thứ nhất của tông môn đại trận đơn giản nhất sao?! Nếu như sau này toàn bộ được giải phóng thì sao?”
Vân Độ dừng lại trên thông tin tông môn đại trận.
【Tên: Tông môn đại trận】
【Chức năng: Tụ linh, ngăn cách, phòng hộ (tầng thứ nhất)】
Giới thiệu vô cùng đơn giản, nhưng lại trong khoảnh khắc mang đến biến đổi cho vùng núi hoang dã này. Lúc này Vân Độ mới thực sự hiểu được thế nào là cảnh sắc thật sự của Tu Tiên giới. So với trước đây, nói khu vực này là tiên nhân bí cảnh cũng không phải nói dối.
[Hừ, dù sao ta mới là cái lợi hại hơn.]
Nhìn thấy dáng vẻ của Vân Độ, Tiểu Nhị chua chát nghĩ.
“Tiểu Nhị à, ngươi còn phải tiếp tục cố gắng, ký chủ ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đuổi kịp và vượt qua hệ thống tông môn.”
Cố gắng thêm chút nữa đi Tiểu Nhị, tránh cho cái hệ thống Tiểu Nhị ngốc nghếch này không chịu đứng dậy. Đương nhiên, khả năng này thấp đến mức có thể bỏ qua, chẳng qua sau này thêm một hệ thống dễ làm việc, những áo choàng này tuyệt đối là con đường tốt nhất để thăm dò thế giới này.
Đùa gì chứ, về bản thể đương nhiên là không ngoài ý muốn gì sẽ ở trong sơn môn, dù sao nơi này có tông môn đại trận, chỉ cần ta đứng trong đại trận không ai làm gì được ta
Ha ha, ta sẽ ở vào bất bại chi địa, tâm thái tốt đẹp nghĩ.
Vân Độ đã nghĩ kỹ kế hoạch sau này, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là có thể đi ra khỏi đây. Dù sao, hệ thống áo choàng tàn khuyết cuối cùng vẫn là tàn khuyết.
Theo lời của Tiểu Nhị, nếu muốn nâng cấp lên phiên bản hoàn chỉnh thì chỉ có thể không ngừng nâng cao độ phù hợp của áo choàng, dù là về tính cách hay tu vi. Hoặc nói chỉ cần người ngoài nhìn vào phù hợp với tiêu chuẩn phán định của hệ thống cũng coi như được.
[Ký chủ, người không lo lắng tu sĩ kia sao?]
Tiểu Nhị lẩm bẩm nhưng cũng rất nhanh chuyển sang chuyện khác, bây giờ mặt trời đã lên cao, giờ này câu cá đã không câu được, đây là quy luật Vân Độ tổng kết được mấy ngày nay. Mặc dù anh chỉ câu được vài con cá nhỏ.
“Sợ gì, đừng quên, chúng ta ở đây có tông môn đại trận, cái kia nói sao ấy nhỉ, tâm niệm vừa động, mặc cho hắn công kích thế nào ta cũng bất bại.”
Hơn nữa, tiêu chuẩn phán định của hệ thống đã nói rõ là không có nguy hại. Điểm này thì không cần nói với Tiểu Nhị, Vân Độ thầm nghĩ, cũng không biết sao lại tiến triển thuận lợi nhanh vậy.
“Phòng ngự vô địch, đáng tiếc không thể khắc lên người ta.”
Nếu không sau này nếu đi ra ngoài mang theo một lớp phòng hộ mạnh nhất bên người, ha ha, ai đến hắn cũng không sợ. Đây là giả thiết, cho nên Vân Độ cũng chỉ là tưởng tượng cảnh tượng đó trong đầu một chút.
[Khó nói.]
Tiểu Nhị nhưng biết vận khí của ký chủ cũng giống người này, không thể đoán trước được.
Nhưng nếu Vân Độ đã nói vậy, Tiểu Nhị cũng bỏ qua chủ đề này, [Ký chủ, giữa trưa ta có thể...]
“Không được, Tiểu Nhị à, chúng ta phải làm người có nguyên tắc!”
“Mà Hàn Trạch bên kia hành động cũng thật nhanh, chưa đến một nén nhang đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh rồi.”
Thời gian tua ngược lại mười lăm phút trước.
Ở một bên khác, nơi này không có nơi ở, duy nhất một đạo quán rách nát, nói sao nhỉ, cũng không được sửa sang gì. Chắp vá lại, gió bão mưa giông không đến mức bị dột nhưng vẻ ngoài nhìn vẫn là đạo quán cũ nát.
Tông môn đại trận chỉ làm thay đổi cảnh quan tự nhiên, đạo quán này chỉ tọa lạc giữa sơn gian tựa tiên cảnh, ẩn mình dưới những cây linh mộc cao lớn, từng hàng linh mộc cao vút che khuất, thoạt nhìn đạo quán này không mấy nổi bật.
Mà Hàn Trạch dắt người về cũng không thèm để ý, dù sao với sự tự tin của hắn, bản thể chắc chắn có thể nhanh chóng tạo ra một tông môn đại điện vượt xa tưởng tượng.
Hiện tại dù đơn sơ nhưng có một đạo lý gọi là gì nhỉ, bình phàm thấy chân lý.
Phán định của hệ thống cũng đã chứng minh người này sẽ không có uy hiếp gì.
Đây mới là lý do cuối cùng dám đưa vào, hơn nữa còn để Hàn Trạch xử lý.
Sở Tắc ý thức mơ hồ.
Nhưng đau đớn kịch liệt trên cơ thể vẫn còn in sâu trong ký ức trước khi hôn mê, nhưng hắn sao lại cảm thấy mình như được ai đó cứu? Hay cảnh tượng tiên giới trước khi hôn mê là do mình ảo tưởng ra? Nhưng khi ý thức dần tỉnh táo lại Sở Tắc từ bỏ ý nghĩ này, rõ ràng nhận ra mình đã được ai đó cứu.
Hơn nữa người cứu mình này tuyệt đối là một cường giả, vết thương trên người hắn đã biến mất không dấu vết, thậm chí luồng kiếm khí lạnh buốt thấu xương kia đến từ kiếm khí của Lý Võ Thánh - cường giả đệ nhất hoàng triều hiện tại cứ thế dễ dàng bị người ta thu phục.
Mí mắt trước sau không mở ra, những ý nghĩ này không ngừng xuất hiện sau khi ý thức tỉnh lại.
"Nếu tỉnh rồi, hà tất giả vờ." Hàn Trạch không khách khí nói.
Vết thương trên người người này trong mắt hắn không đáng kể, nếu không phải tu vi kia thật sự là phàm nhân, Hàn Trạch đều muốn gọi bản thể đến xem tình hình thế nào.
Những luồng kiếm khí kia rất đáng sợ nhưng trong mắt Hàn Trạch thì hoa hòe lòe loẹt. Cho nên hiện tại nhìn thấy bộ dáng trọng thương của người này hắn cũng không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ sự phân chia giữa chiến lực rất lớn? Hoặc là nói, Tiểu Nhị không nói sai, áo choàng của hắn thật sự có sức mạnh đỉnh cao, chẳng qua vì là hệ thống tàn khuyết nên những thuộc tính áo choàng kia cũng ít nhiều tồn tại khuyết tật.
Còn về tại sao lại nói như vậy.
Sở Tắc nghĩ một người như vậy, cứu hắn là thuận tay làm hay là… có mục đích khác?
Nhưng những ý niệm đó ngay khi hắn mở mắt ra, một bóng người lọt vào tầm mắt liền biến mất không còn tăm hơi.