"Thư Trân, yên tâm đi, hai người đó cuối cùng chỉ là nền cho chúng ta thôi." Tôn Nguyệt tự tin nói.
Nhìn Tôn Nguyệt vô tư, Dương Thư Trân càng thêm khó chịu, nên nghĩ "Mình không vui thì cô cũng đừng mong vui" và nói ra với giọng khiêu khích: "Trùng hợp thay, hai người đó cũng nghĩ như vậy, muốn chúng ta làm nền cho họ."
"Chúng nó?" Tôn Nguyệt nghe xong thì bật cười lớn: "Hahaha..."
Dương Thư Trân nhíu mày, tự nhiên cảm thấy rùng mình, bất giác lùi lại một bước, trong lòng nghĩ: "Cô ta hôm nay bị gì vậy? Sao như bị động kinh thế này?"
"Đại tỷ! Đến lúc này rồi mà cậu vẫn cười được à?" Dương Thư Trân nhíu mày không vui, hỏi với giọng nghiêm khắc.
Cô ta đúng là người có trái tim rộng rãi.
Tôn Nguyệt cười nhạt, rồi bình thản nói: "Chỉ một cuộc thi tiếng Anh hạng xoàng như thế này, nếu tôi thua hai người đó thì chẳng phải làm mất mặt nhà họ Tôn chúng tôi rồi sao."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play