Tiếu Phương Vân chỉ nghĩ rằng mình nhìn nhầm người, sau một thời gian u uất đã điều chỉnh lại tâm trạng, không để ai nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào.
Thẩm Mộc, hai chữ này từ đó bị cô ấy chôn vùi trong bùn lầy.
Nếu không phải vì lần này Tô Nam báo cảnh sát, công an huyện cử người đến thôn Tiêu bắt người, thì Tiếu Phương Vân cũng không biết rằng Thẩm Mộc đã sớm quay về quê, hoàn thành giấc mơ thời niên thiếu, trở thành một cảnh sát ưu tú.
Chỉ là, dường như anh ấy đã quên mất lời hứa với một cô gái năm nào.
“Thật không ra gì, đồ tra nam, phì, loại người này mà cũng xứng làm cảnh sát à? Phương Vân, vậy mà còn làm lành với anh ta?” Tô Nam không nhịn được buột miệng mắng vài câu, tức đến nỗi n.g.ự.c phập phồng, đ.ấ.m giường thùm thụp.
“Đúng vậy, sao Tiểu Phương lại làm lành với anh ta? Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, nhìn ngoài thì cũng ra dáng lắm, ai ngờ lại làm ra chuyện như vậy.”
Lưu Ngọc cau mày, toàn thân nổi giận, phẫn uất, hận không thể ngay lập tức lao ra tìm Thẩm Mộc, đòi lại công bằng cho Tiếu Phương Vân.
"Không phải đâu, anh ấy cũng chỉ mới về được vài ngày thôi, giữa chúng tôi có hiểu lầm." Tiếu Phương Vân liên tục xua tay, vội vàng giải thích thay cho Thẩm Mộc.
Thì ra, ngày Thẩm Mộc đến làng để bắt người lần trước, khi đưa Tiếu Phương Vân ra một góc để lấy lời khai, anh ta đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT