Tô Nam thầm giơ ngón cái trong lòng, nhẹ ho một tiếng, được rồi, giờ cô phải bắt đầu diễn thôi.

"Đồng chí công an, cuối cùng các anh cũng tới, hu hu, không chỉ Triệu Cúc Hoa bọn họ, bây giờ còn thêm nhóm người này, tất cả đều phải bắt lại tống vào tù." Tô Nam nước mắt lưng tròng, giọng nói mềm mại xen lẫn nghẹn ngào.

Hàng mi dài dính đầy nước mắt, như đóa sen mới nở kiều diễm, nhưng mãi không rơi xuống, trông thật khiến người ta thương cảm.

"Bọn họ không chỉ tung tin đồn, phá hoại danh tiếng của tôi, vừa nãy còn định ra tay với người khuyết tật như tôi, đúng là tội không thể tha."

Nước mắt mà Tô Nam ấp ủ bao lâu cuối cùng cũng rơi xuống, bờ vai run khẽ, phối hợp với động tác nức nở, như thể đã sợ hãi và uất ức đến cực điểm.

"Đồ nói nhảm, chúng tôi động tay động chân với cô lúc nhào?" Giọng Tiêu Tĩnh the thé, mặt mày vặn vẹo.

"Đồng chí công an, các anh nhìn cô ta mà xem." Tô Nam mím chặt môi, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây.

Công an thấp bé hơn nhìn quanh một vòng, nhất thời không biết ai nói thật, ai nói dối.

Nhưng theo trực giác và điều kiện ngoại hình của hai bên, tất nhiên anh ta thiên về lời Tô Nam, nhưng trước mặt nhiều người thế này, không thể bênh bừa được.

Anh ta đưa ánh mắt sang phía công an cao bên trái mình, khẽ hỏi: "Anh Thẩm, anh thấy chuyện này thế nào?"

Nghe vậy, Thẩm Mộc thu hồi ánh mắt khỏi Tiếu Phương Vân đang ngoan ngoãn đứng một bên, cau mày nhìn đám đông: "Biết hậu quả của việc nói dối trước mặt chúng tôi là gì không?"

Hai năm không gặp, dường như cô ấy đã khác trước nhiều rồi.

"Tất nhiên là biết." Tô Nam lập tức đáp.

Nhưng Tiêu Tĩnh lại lắp bắp không dám lên tiếng, vì vừa rồi cô thực sự đã có ý định xông vào sân để "xử lý" Tô Nam trước.

Thẩm Mộc lập tức hiểu ra, liếc mắt nhìn Tiếu Phương Vân đang cười khúc khích, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười, rồi vội kìm lại, đột nhiên chỉ vào Tiếu Phương Vân và một cô gái không mấy nổi bật bên phe Tiêu Tĩnh.

"Hai cô bước ra, lần lượt trình bày sự việc với tôi và đồng chí Trần. Nếu lời khai không khớp, thì đi theo tôi đến đồn một chuyến."

Nói xong, anh ta cho Tiếu Phương Vân một ánh mắt, rồi đi thẳng tới phía bức tường bên trái sân nhà Tiêu gia.

Trần Minh dẫn cô gái kia về phía góc tường bên phải.

Đợi hai người đi xa, Tiếu Hạ Quốc và trưởng thôn Tiêu mới có cơ hội hỏi han ngọn ngành.

Từ miệng Tiếu Phương Trì và Tiêu Tĩnh biết được chân tướng, Tiếu Hạ Quốc thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt trưởng thôn Tiêu thì đen như đáy nồi, giận đến mức muốn cầm gậy đánh người, nhưng lại không nỡ đánh đứa cháu gái mình yêu thương từ nhỏ, chỉ có thể đập mạnh xuống nền xi măng, phát ra tiếng động lớn.

Tiếu Hạ Quốc áy náy nhìn nền xi măng mới đổ không lâu, chỉ sợ đập hỏng thì phiền.

"Thanh niên trí thức Tô, con cầu xin đồng chí công an giúp thím đi, thím không muốn ngồi tù đâu, đều tại thím nói bậy, thím ăn nói không có chừng mực, xin con tha cho thím lần này." Triệu Cúc Hoa bị bí thư công xã giữ chặt tay, không thể cựa quậy, chỉ có thể gào lớn xin Tô Nam tha thứ.

Sống đến nửa đời người, đây là lần đầu tiên bà biết rằng nói linh tinh cũng có thể bị bắt giam vào tù.

Nếu sớm biết Tô Nam là người cứng rắn, dám báo cảnh sát bắt bà, dù có c.h.ế.t bà cũng không dám đi bôi nhọ và nói xấu về Tô Nam khắp nơi.

Tô Nam ngồi ngay ngắn trên ghế tre, vẫn còn dùng mu bàn tay lau nước mắt, chợt nghe tiếng cầu xin của Triệu Cúc Hoa, động tác khựng lại, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play