“Nhớ nhà hả?”
Một giọng nói dịu dàng đầy quan tâm vang lên từ phía sau. Tô Nam quay lại, thấy Dương Thư Trân đang mặc váy ngủ trắng, mái tóc còn ướt, rõ ràng vừa mới từ nhà tắm về.
Tô Nam gượng cười, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, có chút nhớ nhà.”
“Ra ngoài học xa nhà là vậy mà, một năm chẳng mấy khi gặp bố mẹ. Từ hồi cấp ba mình đã phải ở ký túc xá rồi, nên mình hiểu cảm giác của cậu.” Giường của Dương Thư Trân ở ngay cạnh Tô Nam, cô dời ghế đến gần, chậm rãi an ủi Tô Nam.
“Cảm ơn cậu.” Tô Nam xoa xoa đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Dù biết rằng Dương Thư Trân đã hiểu nhầm rằng cô nhớ bố mẹ, nhưng Tô Nam cũng ngại giải thích rằng mình khóc vì phải chia xa bạn trai.
Khụ khụ, sao tự dưng thấy xấu hổ thế này? Lỡ bị hiểu lầm là đứa “não tình yêu” thì sao?
Thực ra, lần này cả Lâm Nguyệt Mai và Tô Cường Quốc đều định đến tiễn cô nhập học, nhưng vì lịch báo danh của Tô Dương trùng với cô, nên Tô Nam bảo họ ở lại Thượng Hải để lo cho Tô Dương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT