Hai người cẩn thận cởi bỏ chiếc xường xám, Tiếu Phương Vân lập tức lạnh run người, không nhịn được mà hắt hơi một cái.
“Trời, lạnh cóng rồi, mặc áo vào mau.” Tô Nam đưa áo len cho Tiếu Phương Vân, vừa xoa tay giúp cô ấm lên vừa cười nói: “Nhưng không uổng công chịu lạnh đâu, mọi người đều khen cậu đẹp mà.”
“Ừm.” Không ai không thích được khen ngợi, Tiếu Phương Vân cũng không ngoại lệ, nụ cười thoáng hiện lên trên môi.
Thấy cô ấy cười, Tô Nam cũng vui lây. Đang định xoay người ra ngoài, đột nhiên trong đầu cô nhớ đến chuyện của Thẩm Mộc hôm trước, quay lại nhìn Tiếu Phương Vân.
Do dự một lát, cô vẫn hạ thấp giọng nói: “Hôm qua lúc đưa Chu Nhượng ra ga, mình gặp Thẩm Mộc ở đó. Tôi mới biết anh ấy vừa về đến huyện.”
“Anh ấy hỏi tôi sao cậu không trả lời điện báo. Tôi không biết nói gì nên không nói ra, nhưng hình như anh ấy đã đoán được điều gì, sau đó bắt xe đi tìm cậu. Hai người đã nói chuyện gì chưa?”
Nghe xong, Tiếu Phương Vân cau mày, lắc đầu nói: “Anh ấy đến tìm tôi sao? Nhưng tôi hoàn toàn không gặp anh ấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play