"Thế họ đâu rồi?" Chu Nhượng hỏi thay điều mà Tô Nam đang muốn biết.
"Bệnh viện công xã nói không cứu được, đã cho người đưa lên bệnh viện huyện rồi." Tần Hiểu Lan trả lời, giọng cũng không mấy thân thiện.
“Các người đang có thái độ gì vậy? Mọi người là bạn bè cùng sống chung với nhau bao lâu nay, giờ họ sống c.h.ế.t chưa rõ, các người không sợ bị trời đánh sao?” Tô Nam lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng quát Tô Điềm Điềm và Tần Hiểu Lan.
“Hừ, Tô Nam, cô chẳng biết gì mà ở đây chỉ trích chúng tôi, đúng là nực cười. Chúng tôi không có loại bạn không biết liêm sỉ như vậy. Dương Phượng và Tiểu Điệp đều thấy cả, hai người đó trốn vào bụi cỏ bên bờ sông làm chuyện xấu xa rồi vô tình ngã xuống sông.” Tô Điềm Điềm như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức nổi giận, chống nạnh, tự tin chỉ tay vào mặt Tô Nam mà mắng.
Nghe vậy, Tô Nam nhíu mày, trong lòng tuyệt đối không tin Lưu Ngọc và Vương Hoằng Chí, những người hiền lành, thật thà lại có thể làm ra chuyện như vậy. Cô phản bác: “Mọi người sống với nhau bao lâu nay, chắc hẳn đều ít nhiều hiểu rõ con người của họ. Làm sao họ có thể làm ra chuyện đó được?”
Nghe lời Tô Nam, nhiều người bắt đầu xì xào bàn tán. Thực tế, Lưu Ngọc và Vương Hoằng Chí đều là những người tốt, nổi tiếng trong đội thanh niên trí thức. Họ thường giúp đỡ người khác khi có việc cần. Vì vậy, lời nói của Tô Nam khiến nhiều người thay đổi suy nghĩ, bắt đầu nghi ngờ về tính xác thực của sự việc.
“Huống hồ, dù thế nào đi nữa, họ đều là những mạng người còn sống sờ sờ, chúng ta nên tôn trọng họ, chứ không thể vội vàng định tội khi chưa rõ sự thật.” Tô Nam vừa nói vừa nhìn Tô Điềm Điềm bằng ánh mắt đầy chế giễu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT