"Á, sao thế?" Chung Tiểu Điệp tỏ ra ngây thơ vô tội, nhưng thực chất trong lòng đang lật mắt mấy trăm cái.
Tần Hiểu Lan thong thả mặc áo khoác, từ tốn bước tới.
Ngược lại, Tô Điềm Điềm rất hăng hái, cô nàng đi nhanh đến chỗ Dương Phượng, dí sát mũi ngửi, trong lòng cũng có suy nghĩ giống Chung Tiểu Điệp, rằng có thể sẽ được dùng ké.
"Thơm thật đấy!" Tô Điềm Điềm mắt sáng lên, ngửi thêm vài cái rồi nói: "Dương Phượng, cậu thoa cái gì đấy? Cho bọn mình xem nào!"
Tần Hiểu Lan vốn dĩ không mấy để tâm, nghĩ rằng Dương Phượng thì có gì tốt để mà thoa, nhưng khi thấy Tô Điềm Điềm ngạc nhiên như vậy, cô ta cũng không kìm được mà tò mò ngửi thử.
Ngay lập tức, cô ta cau mày, buột miệng nói: "Mùi này hình như tớ từng ngửi thấy trên người Tô Nam rồi."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, đặc biệt là Dương Phượng, cô như con mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên, lớn tiếng phủ nhận: "Cậu nhớ nhầm rồi đấy! Đây là mẹ tớ gửi từ quê lên, chẳng liên quan gì đến Tô Nam cả."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT