Thế là mấy người cùng nhau quay về phòng.
Do đã ba tháng không có ai ở, giường của Tần Hiểu Lan và Tô Điềm Điềm bám đầy bụi, chăn cũng bị ẩm, tệ hơn là hôm nay trời âm u và có gió, không thể đem ra phơi được.
Tần Hiểu Lan bực bội ném chiếc gối đã mốc meo lên giường, không kiềm chế được, phàn nàn: "Dương Phượng, Tiểu Điệp, sao các cậu không giúp bọn mình giặt giũ? Bây giờ nhìn giường thế này, bọn mình ngủ kiểu gì?"
Nghe vậy, Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp co rụt cổ, lúng túng ấp úng mãi mới nói: "Dạo này bọn mình bận quá, ngay cả đồ của mình còn chưa có thời gian giặt."
Ngay sau đó, không biết từ đâu vang lên một tiếng cười khẩy: "Chúng ta vừa nghỉ một tuần lễ, rảnh rỗi vô cùng, không biết ai đó mấy hôm trước còn mượn xà phòng của tôi để giặt chăn mà giờ chưa trả lại."
"Lưu Hồng Đan, đừng có nói bừa!" Dương Phượng đỏ mặt tía tai, tức giận nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Lưu Hồng Đan mà quát.
Nhưng không ngờ, Lưu Hồng Đan cũng chẳng phải dạng vừa, cô ta buông tay cầm kim chỉ xuống, đứng dậy, đi thẳng đến giường của Dương Phượng, lấy ra một cục xà phòng đã dùng gần hết từ cái chậu dưới giường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT