"Chính là chúng ta có thể nhổ hết mạ non trên ruộng rồi trồng mạ mới."
Vừa dứt lời, Tiếu Phương Trì đã cười khẩy.
"Chú Phú Cường nói nghe dễ quá nhỉ, thúc không nghĩ xem, nhổ hết chỗ mạ non này mất bao nhiêu thời gian, ươm một lứa mạ non mới mất bao nhiêu thời gian, điều người đi trồng mất bao nhiêu thời gian, chưa kể tốn công tốn sức, chú có dám đảm bảo mạ mới trồng sẽ không xảy ra tình trạng như hiện tại không?”
"Vậy theo cậu, có cách nào?" Mặt Tiêu Phú Cường đỏ bừng, ngẩng đầu cãi lại.
"Công xã đã đưa ra phương pháp khoa học rồi, bây giờ chỉ chờ thực hiện thôi." Sắc mặt Tiếu Hạ Quốc từ ôn hòa ban đầu đã trở nên vô cảm, thậm chí có chút tức giận, tay siết chặt.
"Công xã chọn cách giấu nhẹm là vì không muốn gây hoang mang, không muốn mọi người ngày nào cũng sống trong lo lắng, hơn nữa họ đã ngay lập tức mời chuyên gia đến xem mạ, cũng cử người đến huyện, lên thành phố mua phân bón và giống rồi.
Còn chúng ta là lão bách tính thì phải tin tưởng công xã, tin tưởng quốc gia tin tưởng Đảng, yên tâm chờ tin tức, cho dù cuối cùng thất bại, thì cấp trên cũng sẽ không để chúng ta c.h.ế.t đói đâu."
Tô Nam nói xong ý kiến của mình, không ít thanh niên trí thức sau khi cô nói xong đều gật đầu phụ họa, ngay cả một số người dân trong thôn cũng xì xào bàn tán cho rằng họ nói đúng.
Nhìn thấy tình thế xoay chuyển, Tiêu Phú Cường và Tiêu thôn trưởng không ngồi yên được nữa, bầu không khí mà họ vất vả lắm mới khích động được, sao có thể bị phá vỡ chỉ bằng vài ba câu nói được.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play