Cố Lam vừa ăn bánh bao vừa chăm chú lắng nghe Thôi Diệu Trúc trước mặt nói chuyện, không hề có ý định dừng lại dù chỉ một chút. Mãi đến khi nhận ra cô ấy đang nhìn mình chăm chú, cô =mới chậm rãi ngẩng đầu, khẽ “à” một tiếng như thể nhớ ra điều gì.

“Cô không buồn sao? Cô đã nói với cảnh sát rằng lúc ấy mình thực sự muốn cứu cô ấy mà.”

Không thể đợi tôi ăn xong rồi mới hỏi à?
Cố Lam uống một ngụm sữa đậu nành, nuốt luôn miếng bánh bao còn dang dở, lúc này mới thong thả đáp:

“Tôi không phải vì muốn cứu cô ấy. Tôi biết mình không thể cứu một người đã định sẵn phải chết. Tôi chỉ không muốn để cô ấy chết dưới tay đám người Thập Tuyệt Môn kia mà thôi.”

Thôi Diệu Trúc không hiểu hàm ý “đã định phải chết” mà cô nhắc đến, chỉ nghĩ rằng Cố Lam đang nói về việc Thạch Ký Nhu đã trúng độc nặng, nội tạng tổn thương nghiêm trọng, không còn thuốc cứu chữa.

“Vậy sao cô chắc chắn bọn chúng là người của Thập Tuyệt Môn?”

Cố Lam nhún vai: “Tôi không chắc. Nhưng bọn họ mặc đồ đen từ đầu tới chân, còn tự xưng là người của Thập Tuyệt Môn.”

“Cô biết chuyện Thạch gia bị diệt môn một tháng trước không? Những kẻ đuổi giết Thạch Ký Nhu rất có thể chính là hung thủ đã tàn sát cả gia tộc họ Thạch – hơn bốn mươi mạng người – chỉ trong một đêm. Giờ đây, bất kỳ manh mối nào liên quan đến bọn chúng đều cực kỳ quan trọng với chúng tôi.”

Vừa nói, Thôi Diệu Trúc vừa rút ra một xấp hồ sơ. Trang đầu tiên là ảnh hiện trường vụ án – cả một màu đỏ máu tràn ngập trong tấm hình, mang theo cảm giác đập thẳng vào mắt người nhìn.

Cố Lam đang ăn bánh bao suýt nghẹn tại chỗ: …Ăn bánh bao với các người đúng là không dễ gì!

Cô nhăn mặt, đặt nốt phần còn lại xuống, nghiêm túc hỏi:

“Rốt cuộc các người muốn nói gì?”

Lúc này, Thôi Cảnh Phong mới trầm giọng lên tiếng:
“Trước khi chết, Thạch Ký Nhu đã nhờ chúng tôi gửi lời cảm ơn cô. Cô ấy khẳng định chuyện này không liên quan đến cô. Chúng tôi cũng đã điều tra kỹ, tin rằng cô hoàn toàn trong sạch.”

Anh dừng một chút, ánh mắt trầm ổn nhìn về phía cô:

“Chính vì Thạch Ký Nhu đã chết, nên hiện giờ cô là người duy nhất từng trực tiếp chạm mặt tàn dư của Thập Tuyệt Môn mà vẫn còn sống. Đó là lý do vì sao chúng tôi buộc phải chú ý đến cô nhiều hơn. Phong cách hành sự của Thập Tuyệt Môn rất tàn độc. Cô cản đường bọn chúng, bọn chúng rất có thể sẽ tìm cô trả thù.”

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông khiến từng lời anh nói trở nên rõ ràng và đầy trọng lượng.

“Vì vậy, nếu cô biết điều gì liên quan đến Thập Tuyệt Môn, nhất định phải nói ra. Không chỉ vì chúng tôi, mà còn vì sự an toàn của chính cô.”

Biết Thập Tuyệt Môn sao?

Thật ra, cô biết còn nhiều hơn những gì họ tưởng – bởi vì thế giới này vốn là một tiểu thế giới được viết nên từ một cuốn tiểu thuyết, mà cô lại vừa hay là người đã đọc trọn vẹn toàn bộ cốt truyện.

Trong đầu Cố Lam lập tức hiện lên những tình tiết chủ chốt của truyện.

Ở thế giới này, những người biết võ thường cố tình tách biệt khỏi cuộc sống của người thường, chỉ xoay quanh trong thế giới của riêng mình và tự xưng là giới Cổ võ. Người bình thường thì chỉ biết đến võ công thông qua phim ảnh, phần lớn chẳng ai tin rằng công phu thực sự tồn tại.

Vì võ lâm sa sút, truyền thừa đứt gãy, cộng thêm tư tưởng xã hội hiện đại ngày càng thực dụng, hình thức truyền dạy theo kiểu thầy – trò, môn phái truyền thống dần dần mai một. Giới võ học hiện nay chủ yếu dựa vào các gia tộc truyền thừa võ công theo dòng máu.

Trong tiểu thuyết, có mười võ học thế gia nổi bật: Sư gia, Điền gia, Ngưu gia, Thạch gia, Tư gia, Tùng gia, Đường gia, Phong gia, Mục gia và Cố gia. Trong đó, bốn đại thế gia đứng đầu gồm Mục, Ngưu, Phong và Tư, mà Mục gia chính là thủ lĩnh trong số đó.

Về phần Thập Tuyệt Môn – tổ chức mà những kẻ áo đen luôn miệng nhắc đến – là một tà môn từng nổi lên nhiều năm về trước, giết người, phóng hỏa, cướp bóc, không việc ác nào không làm. Hai mươi năm trước, dưới sự dẫn đầu của Mục gia và phối hợp với lực lượng đặc biệt của nhà nước – Long Tổ, toàn bộ Thập Tuyệt Môn đã bị vây bắt và bị tiêu diệt gần như hoàn toàn.

Nhưng bi kịch lại bắt đầu sau hai mươi năm sau – chính là thời điểm hiện tại.

Thạch gia bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, toàn bộ hơn bốn mươi mạng người bị sát hại không một ai sống sót – ngoại trừ Thạch Ký Nhu. Cô may mắn trốn thoát nhờ vào quan hệ huyết thống đặc biệt và mang theo bí tịch gia truyền 《Khai Sơn Chưởng》.

Nhưng lúc ấy, trong cơ thể cô đã trúng kịch độc, nội tạng suy kiệt, hơn nữa lại mang trong lòng ý niệm muốn chết. Trong cơn tuyệt vọng, cô tìm đến công viên Lâm gia, gặp được một chàng trai có căn cốt không tệ tên là Lâm Thạch – người này cũng chính là nam chính của tiểu thuyết.

Trong một tháng cuối đời, Thạch Ký Nhu đã đối xử với Lâm Thạch vừa như thầy, vừa như mẹ. Cô truyền dạy toàn bộ tuyệt học của mình cho cậu, không hề giữ lại chút gì. Nhưng điều cô mong muốn không phải là báo thù, mà chỉ là hy vọng sau khi mình chết, Lâm Thạch có thể nhân lúc Thập Tuyệt Môn ngừng giám sát khu vực này mà đến Mục gia báo tin – rằng bọn họ đã quay trở lại.

Đồng thời, thay cô đem 《Khai Sơn Chưởng》 phát dương quang đại.

Thạch Ký Nhu trong nguyên tác vốn chỉ là một công cụ, tồn tại duy nhất để trao bàn tay vàng cho nam chính. Vì cô trẻ trung, xinh đẹp, lại sở hữu võ công cao cường, tác giả cảm thấy nhân vật này quá phí nếu để trôi qua nhạt nhẽo, nên còn đặc biệt miêu tả kỹ càng những cảnh cô dạy Lâm Thạch luyện võ, tứ chi tiếp xúc, da chạm da, mỗi lần đều khiến Lâm Thạch “tâm thần rung động”, “toàn thân tê dại”.

Vậy nên, độc giả ai nấy đều cho rằng Thạch Ký Nhu chính là nữ chính.

Không ngờ, chỉ một tháng sau, cô thật sự “nói chết là chết”. Mà Lâm Thạch thì chẳng thèm bận tâm đến di ngôn của cô, một lòng lao vào con đường báo thù thay người thầy, người tình đã khuất của mình. Từ đó bước chân vào giới cổ võ, bắt đầu hành trình... "đổi map" liên tục giữa mười đại gia tộc, mỗi lần đến một nơi là lại "thu thập" một — thậm chí nhiều — mỹ nhân.

Không sai, đây không phải truyện thăng cấp chăm chỉ, cũng chẳng phải đại nam chủ máu thù hừng hực, mà là điển hình của dòng đô thị ngựa giống hậu cung, cốt truyện lỏng lẻo, võ thuật mờ nhạt, toàn bộ hành trình chẳng qua chỉ là màn “gom tem” mỹ nữ khắp thiên hạ.

Hễ Lâm Thạch nhìn thấy một người phụ nữ đẹp, tim hắn liền “rung động”, “tê dại”, cứ như mắc bệnh tim mãn tính không chữa nổi.

Bởi vì hành văn non nớt, cả quyển truyện đầu nặng chân nhẹ, tuyến nội dung rời rạc tả tơi. Nếu chỉ như vậy thì nó cũng chẳng khác gì với đám truyện ngốc nghếch ngựa giống ngoài kia. Nhưng trớ trêu thay, tác giả lại còn cài thêm một “quả bom lớn” ở phần sau.

Thập Tuyệt Môn giở mỹ nhân kế với Lâm Thạch. Hắn dễ dàng bị mê hoặc bởi sắc đẹp, lý trí như bị dựng thành hai mái chèo, gấp gáp chèo đi giữa cơn mê.

Sau một đêm ân ái cùng mỹ nhân yêu diễm kia, Lâm Thạch... quyết định không tiêu diệt Thập Tuyệt Môn nữa. Thay vào đó, hắn “tạm thời gia nhập”, dự tính sau này sẽ tiếp quản, thống trị toàn bộ thế lực này!

Phải, kẻ từng một mực coi Thạch Ký Nhu là người con gái yêu nhất đời mình, từng thề sẽ giết sạch mọi kẻ thuộc Thập Tuyệt Môn để báo thù cho cô, thậm chí thề độc nếu không làm được thì trời đánh ngũ lôi oanh… Thế mà, trước sắc đẹp và quyền thế, hắn không hề chớp mắt liền nuốt lời thề.

Tác giả nghĩ khá đơn giản: cho nam chính một thế lực khủng long nhất truyện, vừa có mỹ nhân vừa có tài nguyên, chẳng phải khí chất bức người sao?

Nhưng có một vấn đề: nếu không có Thạch Ký Nhu như một người thầy, một người dìu dắt, một tháng dốc hết tâm huyết chỉ dẫn hắn nhập môn; nếu không có tâm nguyện ban đầu là vì báo thù cho người con gái hắn yêu nhất... thì Lâm Thạch lấy gì để bắt đầu con đường "trưởng thành"?

Nói cách khác, dù truyện là kiểu ngựa giống hậu cung, thì khúc nhạc dạo mở màn — động lực để mọi thứ bắt đầu — vẫn là quá trình Lâm Thạch vì Thạch Ký Nhu mà trở nên mạnh mẽ, vì cô mà bước lên hành trình điều tra Thập Tuyệt Môn, nuôi mộng báo thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play