Nếu gân chân bị đứt thì sao?
Dễ hiểu thôi, nhẹ thì thành người thọt, nặng thì chân hoàn toàn phế, từ nay về sau chỉ có thể dựa vào nạng hoặc xe lăn để di chuyển. Cô sẽ trở thành một kẻ tàn phế. Chỉ thiếu một chút nữa thôi… một chút nữa thôi, là cô đã không còn là chính mình nữa!
Cố Kiều Kiều từng tự hào biết bao về thiên phú võ học của bản thân, ngạo mạn đến mức coi thường Cố Lam là đồ phế vật. Nhưng giây phút này đây, cô chỉ còn lại nỗi sợ hãi tan vào tận xương tủy.
Cô lồm cồm bò trên mặt đất, cố hết sức sờ soạng quanh đó, rất nhanh liền chạm được vào một mảnh đá vụn to bằng móng tay, dính đầy máu tươi. Cầm chặt viên đá ấy trong tay, Cố Kiều Kiều sợ hãi đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt như đóng đinh về phía người đàn ông cao lớn ít lời đang đứng phía trước.
“Là anh!”
Không thể sai được! Dựa vào vết thương trên chân và hướng viên đá bay đến, thì tuyệt đối chỉ có thể là người đó ra tay. Trong mắt Cố Kiều Kiều, giữa ba người đứng phía đối diện – Cố Lam, Giản Thanh Vi và người đàn ông kia – thì kẻ có khả năng cao nhất biết võ chính là người đàn ông có ngoại hình bình thường nhưng ánh mắt lạnh như băng đó!
Người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng làm gì cả – Mục Tây Thành: "……"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT