Cục Công an Trường Sơn dạo gần đây bận tối mắt tối mũi, nhất là sau vụ án thảm sát diệt môn tại căn biệt thự ở vùng ngoại thành cách đây một tháng. Hơn bốn mươi người thiệt mạng, khiến cả đội điều tra phải thức trắng nhiều đêm liền. Nhiều cảnh sát đã gần như không chợp mắt nổi suốt mấy nghìn giờ.
Đặc biệt là nhóm đầu tiên nhận được cuộc gọi báo án, lao tới hiện trường biệt thự ngoại ô — vừa nhắc đến là ai nấy đều tái mặt. Dưới mắt họ thâm quầng, bọng mắt kéo dài gần đến tận cằm, nữ cảnh sát thì nổi đầy mụn do căng thẳng, nam cảnh sát râu ria xồm xoàm chẳng buồn cạo. Tất cả đều sống nhờ cà phê đặc và trà đặc, gồng lên từng hơi một.
Thế nhưng, nếu bảo họ đi nghỉ, chẳng ai chịu. Không phải vì công việc chưa xong, mà bởi vì... họ sợ ngủ sẽ mơ thấy ác mộng.
Nghe qua thì có vẻ buồn cười, nhất là với những người trưởng thành, lại là cảnh sát lâu năm đầy kinh nghiệm. Nhưng nếu ai từng tận mắt xem qua hồ sơ ảnh chụp hiện trường vụ án Thạch gia bị diệt môn, thì e là chẳng ai còn cười nổi.
Lúc ấy đang là đầu hè, thời tiết ẩm nóng, muỗi bắt đầu sinh sôi. Thi thể để ngoài trời chỉ cần một ngày là đã bốc mùi, ruồi nhặng bu lấy. Đằng này, thi thể không chỉ một — mà là hơn bốn mươi!
Hung thủ chất đống toàn bộ thi thể ngay giữa đại sảnh căn biệt thự. Khi cảnh sát lần theo vết máu và mùi tanh nồng mở cửa chính ra, thứ họ nhìn thấy — không phải hiện trường vụ án — mà là địa ngục giữa nhân gian, là núi xác sông máu bước ra từ ác mộng!
“Cái gì? Chuyển giao? Đùa kiểu gì vậy?”
Tiếng phản đối đầy phẫn nộ từ văn phòng nội bộ vang lên, là giọng của một vị lãnh đạo không giấu nổi tức giận.
“Thạch gia là người Trường Sơn gốc rễ, vụ án này thuộc địa bàn chúng ta quản lý, suốt cả tháng nay chúng tôi chạy đôn chạy đáo vì nó. Hiện giờ khó khăn lắm mới lần ra được một chút manh mối, thế mà nói chuyển giao liền chuyển giao? Làm trò gì thế không biết?!”
Giọng nữ lãnh đạo nghiêm nghị thở dài: “Lão Ngô, đây là mệnh lệnh từ cấp trên. Hơn nữa, anh và tôi đều hiểu rõ, chuyện này đã không còn thuộc phạm vi chúng ta có thể can thiệp.”
“Tôi biết, đương nhiên là tôi biết. Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy hiện trường, tôi đã đoán được – lại là đám người giang hồ gây án. Giới cổ võ, người trong giang hồ... Hừ, đã là thế kỷ 21 rồi, sao loại người như vậy vẫn chưa bị xóa sổ hết chứ!”
“Lão Ngô, anh cực đoan quá rồi.”
“Tôi cực đoan?” Lão Ngô bật cười lạnh lùng. “Cục trưởng, chị thử nhìn xem vụ thảm án nhà họ Thạch, nhìn lại những vụ án mạng mấy năm gần đây thì biết. Đám người đó và những người chúng ta phải bảo vệ căn bản là hai khái niệm khác nhau. Họ chỉ cần biết vài chiêu quyền cước là dám tụ tập gây rối, có tí đao kiếm trong tay là dám cướp bóc giết người, thậm chí giết sạch cả nhà người ta!”
Nữ cục trưởng điềm tĩnh đáp: “Dù là ở đâu, cũng đều có người tốt lẫn kẻ xấu. Biết võ không có nghĩa là xấu, người biết võ cũng không phải ai cũng là tội phạm.”
Lão Ngô bật cười khẩy: “Đáng tiếc, người tốt mà tôi gặp lại chẳng được mấy.”
Không còn lời nào để nói, nữ cục trưởng im lặng. Lão Ngô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đành chấp nhận:
“Tôi biết chuyện chuyển giao là không thể tránh khỏi. Tôi sẽ làm theo. Khi nào bọn họ đến, chị báo tôi một tiếng là được.”
Sau lời đó, cửa văn phòng mở ra, một viên cảnh sát trung niên chính trực, làn da đen sạm vì nắng bước ra ngoài, sải bước hướng về phòng khác.
Bên trong phòng làm việc yên ắng, hai cảnh sát đang làm việc trước máy tính. Cố Lam ngồi một bên, vừa làm xong ghi chép. Cô nâng chén trà trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm. Trên cổ tay là chiếc còng lạnh lẽo sáng loáng.
Dù bản thân cô và Thạch Ký Nhu đều biết rõ, Thạch Ký Nhu đang cận kề cái chết, nhưng cảnh sát thì không biết điều đó. Vì thế, Thạch Ký Nhu được đưa đi cấp cứu, còn cô – kẻ bị lôi lên từ trong quan tài với danh nghĩa nhân vật nguy hiểm – thì bị còng tay, như vậy đã xem như quá nhân nhượng rồi.
Nhưng cho dù như vậy, Cố Lam vẫn cảm thấy mình thật quá oan uổng. Oan đến mức không thể tả nổi – so với Đậu Nga năm xưa còn oan hơn!
Cô cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, trầm tư suy nghĩ: Rốt cuộc điều gì đã dẫn cô tới bước đường này?
Là vì lúc làm bài trắc nghiệm trong trò chơi võ hiệp 《Đại Tông Sư》, ở câu hỏi "Bạn có khao khát thế giới trò chơi trở thành hiện thực không?" cô đã chọn “Có”?
Hay là vì sau khi chết bất ngờ, khi hệ thống “trò chơi thành hiện thực” tìm đến và đề nghị ký kết, cô đã đồng ý?
Cuối cùng, Cố Lam xác định, sai lầm lớn nhất đời cô chính là – không nên chọn nhập vào nguyên chủ!
Nếu cô không chọn nguyên chủ, cô đã chẳng xuất hiện trong cái quan tài đó, chẳng gặp phải Thạch Ký Nhu và đám người Thập Tuyệt Môn, càng không phải vì xen vào chuyện người khác mà bị cảnh sát mời đi làm việc!
Nhớ lại khi ấy, hệ thống đưa ra bốn lựa chọn – đều là những người vừa mới chết, có nguyện vọng ký kết giao dịch với hệ thống. Thế mà cô lại cứ khăng khăng phải chọn một cơ thể nữ, chỉ vì người kia cũng tên Cố Lam, chỉ vì kiếp trước cô cũng là con gái. Thật đáng giận! Lúc ấy đầu cô bị làm sao vậy chứ, sao không nghĩ thoáng hơn một chút?!
Làm một ông chú trung niên ái xuất quỹ thì sao? Dù bụng to như mang thai mười tháng, cúi đầu không thấy mũi chân thì sao – có sao đâu, vẫn còn ngầu đấy chứ?
Làm một thanh niên đầu nhuộm vàng, say khướt bị đánh vỡ đầu thì đã sao? Thử nghĩ mà xem, quần bó, giày TOD’S, đầu vàng sáng lóa – nhìn kỹ lại còn đẹp trai ngút trời, ngầu khỏi bàn!
Giới tính nam không thich, cuối cùng là một con chó ăn phân trúng độc chết cũng được đi, dù sao con chó đó cũng đáng thương, cũng dễ thương, cũng…
Quỷ tha ma bắt đi!
Cố Lam suýt nữa phát điên.
【 Cho nên nói, tất cả đều là lỗi của ngươi! Nếu lúc trước ngươi cho ta một lựa chọn đàng hoàng hơn, ta đến nỗi phải rơi vào tình cảnh này sao? Ngươi nhìn xem mấy cái lựa chọn ngươi đưa ra: một lão trung niên não nhồi máu lại còn mất trí nhớ? Một tên lưu manh tóc vàng chuyên chơi ngũ độc? Rồi đến một lựa chọn càng quái đản hơn — không phải người, là một con chó ăn sặc chết?! 】
【 Không đúng không đúng, ngươi nhớ sai rồi. Con chó đó là ăn nhầm phân có độc rồi chết, không phải chết vì sặc. 】
Hệ thống bị gán biệt danh "Tiểu Bố Đinh" cố gắng vớt vát chút tôn nghiêm còn sót lại. Nhân tiện, nó tranh thủ phân trần đầy tủi thân:
【 Lúc đó xung quanh toàn là xác chết, người chịu giao dịch với ta thì ít đến đáng thương, không khéo mới phải kéo cả chó vào để đủ số. Nhưng mà ngươi đừng lo, thế giới tiểu thuyết này có thiết lập võ công, tuy người thường không biết nhưng cấp trên của cảnh sát đều hiểu rõ. Vụ án này rất nhanh sẽ được chuyển sang cho Long Tổ phụ trách. Lui một vạn bước mà nói, dù là người thường hay giới cổ võ, hành vi của ngươi vẫn thuộc về phòng vệ chính đáng. Chắc chắn không sao. 】
Rầm!
Còn chưa kịp để Cố Lam trấn tĩnh lại, cánh cửa đã bị đá văng một cách thô bạo. Một cảnh sát trung niên da ngăm bước nhanh vào phòng.
“Ngô đội.” Hai cảnh sát khác lập tức đứng dậy chào, ông Ngô chỉ tay ra hiệu cho họ ra ngoài, sau đó tiến tới trước mặt Cố Lam, kéo ghế ngồi xuống. Ghế cọ xát trên nền gạch phát ra âm thanh chói tai gai người.
“Cô là Cố Lam?”
“Vâng.”
“Vâng? Vâng cái gì mà vâng?!”
Lão Ngô đập mạnh tay lên bàn, mặt mày dữ tợn, rống giận vào mặt cô gái đang tái nhợt như tờ giấy.
“Cô mới có mười tám tuổi đầu, không lo học hành cho tử tế mà lại đi gây chuyện ở nghĩa trang Trường Sơn, cô có biết giết người là trọng tội không? Có thể phải đi tù, thậm chí là bị bắn chết!”
Cố Lam nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của ông ta, cứ như chỉ một giây nữa thôi là ông sẽ rút súng bắn thẳng vào trán cô vậy. Bề ngoài tuy có vẻ điềm tĩnh, nhưng bàn tay đang cầm chén trà của cô vẫn run nhẹ. Cô nhấp một ngụm trà, như thể muốn lấy lại bình tĩnh.
【… Đây là cái mà ngươi gọi là "không sao cả" sao? Ta sắp bị bắn chết đến nơi rồi đấy, ngươi còn dám nói là không có chuyện gì? Một viên đậu phộng kết thúc sinh mệnh — đòn chí mạng cho kẻ vô tội như ta?! 】
Hệ thống "Tiểu Bố Đinh" cũng cứng họng:
【 Ể… Không lẽ kịch bản lệch rồi? Trong nguyên bản tiểu thuyết, gặp tình huống kiểu này, nam chính Long Ngạo Thiên đều được Long Tổ ra tay giải vây mà… 】
Cảnh sát Ngô thấy cô gái không những mặt không biến sắc mà còn bình thản uống trà, thần sắc ông ta chững lại, rồi tiếp tục gầm gừ:
“Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”