Khóe môi Mục Tây Thành khẽ nhếch lên, lần này anh mới chậm rãi mở miệng:
“Bốn chữ ‘tôn sư trọng đạo’ tôi vẫn còn biết viết. Chuyện này liên quan đến an nguy của sư phụ, tôi tất nhiên sẽ không tùy tiện mở miệng nói bậy.”
Vương Trọng Uy nhìn người trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.
“Sư phụ? Đồ đệ? Lúc trước tôi cũng nghe cậu gọi cô ấy là sư phụ... Nhưng rốt cuộc các người làm sao lại có quan hệ thầy trò?”
Cố Lam tất nhiên sẽ không nói thật rằng cô chỉ tiện tay ‘vớt’ Mục Tây Thành trong lúc anh gặp nguy, thu làm “phiếu cơm” của riêng mình. Với chuyện này, cô chỉ bâng quơ pha trò:
“Thấy hợp mắt thì nhận làm đồ đệ thôi. Con người mà, duyên phận vốn khó lý giải. Giống như chú Vương vậy, hôm trước tôi vừa nhìn thấy ông ngoài đường đã cảm thấy thân thiết vô cùng.”
Vương Trọng Uy: …Thân thiết đến mức ngã lăn ra đất kêu cứu, túm cổ áo ông đòi báo cảnh sát sao? Còn nữa, con bé này có phải đã quên lúc bị thiệt 5000 tệ thì hung hăng thế nào không? Khi đó còn gào lên đòi lôi ông đi giam một ngày ba lần đánh bằng dùi cui nữa kìa!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play