Ánh mắt Vương Trọng Uy khẽ lướt qua Mục Tây Thành, rồi dừng lại nơi Cố Lam. Ông như có điều cảm khái, nhẹ giọng nói:
“Đúng vậy… Là Trường Sơn mộ viên. Tôi không giúp được con, cũng chẳng giúp được mẹ con. Lão già này tự biết hổ thẹn, nên đã nhận lời làm bảo vệ ở Trường Sơn mộ viên. Có thời gian rảnh, lại thay mẹ con quét tước phần mộ. Chớp mắt… cũng đã mười năm trôi qua. Con cũng đã lớn.”
Giọng ông khẽ trầm xuống.
“Một tháng trước, tôi lên mộ từ sáng sớm, tính đi thăm mẹ con một chút. Kết quả là… lại thấy một bó cỏ đuôi chó đặt ngay trước bia mộ. Khi ấy tôi còn thấy khó hiểu — suốt mười năm nay, ngoài tôi và một người khác ra, chưa từng có ai đến thăm mộ mẹ con. Có lẽ cũng tại tụi già chúng tôi chậm chạp quá, phải vài ngày sau tôi mới chợt nghĩ, có lẽ là con đã quay lại.”
Cố Lam hơi cụp mắt, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Mẹ tôi ghét hoa. Bà chỉ thích cỏ đuôi chó.”
Hoặc có thể nói… Cố Lan ghét nhất những loài hoa được người ta chăm sóc kỹ càng trong vườn, để rồi đến mùa lại bị vô tình cắt bỏ, ném đi. Bà thích cái gì đó hoang dại, mọc ngông cuồng không cần ai tưới nước, sống tự do ngoài đất trống — như cỏ đuôi chó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT