“Tin tức cho biết, mười ngày trước, anh chuẩn bị đến Trường Sơn tế bái cha mẹ. Kết quả vừa ra khỏi thành phố S, còn chưa đến vùng ngoại ô thì đã bị tập kích rồi mất tích. Vết thương trên người anh vừa nhìn đã biết là do người trong giới Cổ võ gây ra. Theo lý mà nói, cho dù anh không muốn báo cảnh sát vì sợ liên lụy, thì ít nhất cũng phải quay về thành phố S ngay lập tức mới đúng. Dù sao thì người của Mục gia đều ở đó, mà Mục gia lại là gia tộc có võ lực mạnh nhất trong giới Cổ võ. Nhưng tại sao anh không trở về? Không thể? Hay là... không muốn?”
Cô vừa nói vừa đưa tay sờ Tiểu Bố Đinh – con hamster béo mập của mình – rồi đặt nó trở lại trên đỉnh đầu. Gương mặt cô vốn đã xinh đẹp, lại bởi vì quanh năm ít ra nắng mà trắng đến gần như trong suốt. Mái tóc đen mềm mại hơi rối, xõa nghiêng qua một bên má, trên đỉnh đầu là chú hamster vàng nhạt đang ngồi ngoan ngoãn, hai mắt đen láy linh động. Cả người cô trông giống hệt cô gái nhà bên dịu dàng, đáng yêu.
Nhưng chính là người như vậy, mỗi lời nói ra đều như nhát dao đâm thẳng vào sự thật.
“Anh nói nơi này là căn nhà mà ông nội anh đã ẩn cư hai mươi năm trước, đến cả phần lớn người trong Mục gia cũng không biết. Thế thì tại sao người của Thập Tuyệt Môn lại có thể lần ra được? Bọn họ thậm chí còn biết chọn đúng thời điểm để hạ độc ở suối trong núi – một chiêu quá mức chính xác.”
Cô nghiêng đầu, giọng đều đều nhưng mang theo sự sắc bén:
“Tôi không hiểu rõ tình hình nội bộ của Mục gia, nhưng tôi đoán… hiện tại anh chưa muốn để lộ tung tích quá sớm, đúng không?”
Mục Tây Thành im lặng. Phòng khách giờ ngổn ngang, mảnh thủy tinh vỡ vung vãi khắp sàn, lẫn với vệt máu. Người đàn ông cao lớn, dáng người thon gầy đứng giữa cảnh hỗn độn, trên mặt không còn vẻ nghi kỵ hay cảnh giác như lúc ban đầu, cũng không còn nụ cười xã giao hờ hững. Anh đứng đó, lặng lẽ như một pho tượng lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
Cô chẳng lấy gì làm lạ. Cô biết rất rõ – đây mới chính là con người thật của Mục Tây Thành. Một thiên chi kiêu tử từng đứng trên đỉnh cao, bề ngoài lịch thiệp, lễ độ, nhưng nội tâm lại cao ngạo và lãnh đạm. Dù có rơi xuống tận cùng của địa ngục, anh ta vẫn có thể lết từng tấc mà bò lên, chỉ để trả thù. Một người như vậy, sao có thể vì mới quen một ngày mà thật lòng xem cô là “sư phụ”, rồi tin tưởng như thể cô là người thân?
Sau một hồi trầm mặc, Mục Tây Thành mới khẽ cất tiếng:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT