Mục Tây Thành và Cố Lam tuy đã hơn nửa tháng không gặp, nhưng dạo gần đây vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại, nên tin tức về Cố gia, anh là người nắm rõ nhất. Mà chuyện của Cố gia vốn chẳng phải bí mật gì. Thấy Vương Trọng Uy dò hỏi, anh liền kể lại toàn bộ sự tình gần đây.
Bát quái là bản tính của con người, ánh mắt đầu tiên của Vương Trọng Uy tự nhiên hướng về ân oán tình thù giữa Trọng Húc Nghiệp và Phan Mẫn.
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao? Thì ra Trọng Húc Nghiệp với Phan Mẫn yêu đương nhiều năm, tất cả chỉ là giả? Hóa ra Cố Kiều Kiều vốn không phải con ruột của hắn?”
Ông vẫn nhớ rõ, lần trước ở Mục gia, trong đêm bị Thập Tuyệt Môn tập kích, Cố Kiều Kiều bị anh đá một cú sang phe địch. Khi ấy, Trọng Húc Nghiệp liều mạng lao vào, lãnh nguyên một nhát đao mới cứu được cô ta trở về. Không ngờ, hóa ra đứa bé ấy lại là con của Phan Mẫn với kẻ khác.
Vương Trọng Uy nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó, không khỏi cảm thán. Dù Cố Kiều Kiều và Trọng Húc Nghiệp đều khiến người ta chán ghét, nhưng hành động xả thân cứu cô gái ấy của Trọng Húc Nghiệp lại khiến mọi người phải bất ngờ. Ai cũng nghĩ hắn là kẻ bạc tình bạc nghĩa, vậy mà hóa ra lại tận tâm tận lực với đứa con gái thứ hai.
Nhưng đời vốn nhiều biến cố. Ai ngờ, đứa con gái mà hắn yêu thương hết mực ấy lại không phải máu mủ của mình! Ở Cố gia, hắn chẳng khác nào kẻ “tu hú chiếm tổ”, còn đứa bé hắn nâng niu lại chính là “ác cưu” chiếm mất tổ của hắn.
Cảm khái một lúc, Vương Trọng Uy lại lạnh giọng: “Phan Mẫn chết là đáng. Trọng Húc Nghiệp giờ nửa sống nửa chết nằm trong bệnh viện tâm thần cũng xứng đáng thôi. Mặc kệ là ai chiếm tổ của ai, người đáng thương nhất vẫn là Cố Lam.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT